Cưng Chiều Em Nhất

Edit: Thanh Hưng

Trần Cương bị bắt được ở Vũ Lăng, chuyện này rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại là sự thật.

Hề Hi vốn định đi theo, nhưng cho dù là Hạng Việt hay là Hề Duy cũng bày tỏ phản đối mãnh liệt với việc này. Dù sao đến lúc đó nếu như không thuận lợi tra hỏi được thì nhất định phải dùng tới một chút thủ đoạn, một cô nhóc mềm mại như cô ở nơi đó dĩ nhiên không thích hợp.

"Vậy anh nhớ thay em đạp thêm mấy đá đấy!" Cô có hơi thất vọng, nhưng thiểu số thắng đa số, chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác.

Hạng Việt thấy buồn cười, nhưng là làm như có thật gật đầu đáp ứng, bày tỏ nhất định không để cho người nọ tốt hơn.

Sau khi Hạng Việt rời đi, Hề Hi đứng ngồi đều không yên, cách một lát lại nhìn đồng hồ, phát giác mới qua mười phút, lại than thở, còn cảm khái với anh trai: "Em cảm thấy một ngày như một năm." Chọc cho Hề Duy vui vẻ: "Gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, em như vậy về sau có thể không làm được chuyện lớn đâu."

"Anh, anh cũng đừng chê cười em, đây chính là Trần Cương! Tìm được hắn thì Sầm Úy xong rồi! Anh không vội sao?"

Hề Duy thật đúng là không vội, anh ta nói với em gái: "Thật ra thì em nên biết, coi như bắt được Trần Cương, chuyện này cũng không thể thoát khỏi trình tự pháp luật, cho dù suy tính từ phương diện nào đi nữa, chúng ta đều chỉ có thể âm thầm giải quyết."

Hề Hi sợ sệt trong chốc lát, nhớ tới chuyện lộn xộn lung tung của cha ruột, trong nháy mắt lại nhụt chí: "Cứ như vậy bỏ qua cho người phụ nữ kia?"

"Không phải bỏ qua cho, chỉ là đổi phương thức trừng phạt," Hề Duy an ủi em gái, "Em nghĩ đi, nếu như chuyện này ra ánh sáng, hậu quả sẽ là cái gì? Đơn giản là thêm chuyện cho người khác thỏa luận lúc trà dư tửu hậu thôi, với chúng ta cũng là trăm hại mà không có một lợi." Hiện tại nhà họ Hề cần nhất là khiêm tốn để không làm cho người ta chú ý.

"Nhưng Sầm Úy làm việc sai thì nên tiếp nhận chế tài luật pháp, ngồi tù đã là tiện nghi cho bà ta rồi!" Nếu không phải anh trai vận khí tốt thì có thể mạng nhỏ đã không còn. Chỉ cần nhớ tới cái này, cô đã hận nghiến răng.

"Hề Hi."

"Được rồi được rồi, em hiểu, em hiểu, em biết rõ anh đang lo lắng cái gì!" Cô thử nhe răng: "Vậy cứ để cho Sầm Úy tiêu dao một thời gian nữa đi, nhưng anh, chúng ta cũng nên cùng cha nói lời công bằng một chút chứ? Cứ lừa gạt lẫn nhau như vậy, cuối cùng còn không biết là ai sẽ rơi xuống hố đâu."

Hề Duy ngoắc tay ý bảo em gái tới đây, Hề Hi dịch đến bên giường, Hề Duy cầm tay của cô để cho cô ngồi xuống bên người, nhìn cô dịu dàng nói: "Quả thực anh cũng định nói chuyện với cha một chút, chỉ là chuyện này em phải giả bộ như không biết."

"Có ý gì?"

"Cha hiểu rõ em nhất, ông ấy sẽ không hi vọng em biết những chuyện không thể thấy được ánh sáng này, cho nên em hãy ngoan ngoãn làm tiểu công chúa của em có được không?"

"Anh, anh xem em là đứa trẻ ba tuổi hả?"

Hề Duy vuốt xuôi cái mũi của cô: "Anh biết rõ em thông minh, nhưng anh trai hy vọng có thể bảo vệ tốt cho em, mặc dù ông ấy là cha nhưng anh cũng không tin ông ấy, trên đời này, người duy nhất anh tin tưởng chỉ có em."

Trên mặt Hề Hi lộ ra vẻ dở khóc dở cười, lúng túng nói: "Vậy chúng ta mặc kệ, cứ tùy lão già giày vò đi."

"Mặc kệ không được ah...," Hề Duy vuốt vuốt ngón tay nhỏ nhắn của em gái, "Nếu biết rồi thì chúng ta không thể lựa chọn bị động, chỉ là anh có chút băn khoăn, nhưng em yên tâm, cha cũng vẫn niệm tình cha con."

"Nhưng loại chuyện này...... Chuyện như vậy dù sao cũng là phạm pháp! Em điều tra, anh, tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị phán tử hình đấy! Chúng ta khuyên ông ấy một chút, bảo ông ấy thu tay lại đi, thiếu tiền nhà họ Hạ thì sao, chầm chậm trả là được, nếu thực bất đắc dĩ có thể bán sản nghiệp bán cổ phần, dù sao cũng hơn là giẫm ở trên mũi đao nhiều! Nếu như bọn họ khinh người quá đáng, cùng lắm thì cá chết lưới rách! Sòng bạc ở nước ngoài còn bị niêm phong, nếu chuyện này lộ ra ngoài, so với chúng ta bọn họ chỉ càng thảm hại hơn thôi!"

Kể từ khi biết chuyện này, Hề Hi vẫn luôn hoảng loạn, tra xét rất nhiều tài liệu và pháp luật liên quan, mỗi một cái thấy được đều là nhìn thấy mà ghê. Cô rất sợ, nhưng cái loại sợ này lại không biết biểu đạt như thế nào, chỉ có thể dằn lo lắng xuống đáy lòng mình.

Hề Duy muốn ôm em gái, nhưng biên độ động tác của anh ta không thể quá lớn, cuối cùng cũng chỉ có thể vỗ vỗ cánh tay của cô: "Còn không hiểu đúng không? Nếu như cha nguyện ý dùng tiền của mình trả nợ, cũng sẽ không bí quá hoá liều nữa." Lấy tư sản nhà họ Hề bổ sung vào số tiền kia nhà họ Hạ vẫn là không thành vấn đề, chỉ cần “bớt ăn”, dừng khuếch trương Hề thị lại một khoảng thời gian thôi.

Hề Hi đã hiểu ý tứ trong lời nói của anh trai, cô khiếp sợ: "Vì tiền mà mạng cũng không cần!?"

"Nếu như không tiếc mạng, sao lại lôi nhà họ Sầm lên?"

Hề Hi tức cười, Hề Duy an ủi nói: "Chuyện này không hỏng bét như em nghĩ đâu, ngày mai cha tới đây, anh sẽ nói chuyện với ông ấy một chút, nếu như có thể khuyên, anh sẽ khuyên ông ấy thu tay lại, cũng sẽ nói chuyện Sầm (L^Q^D) Úy cho ông ấy biết, nhưng những thứ này em phải ra vẻ cái gì cũng không biết, có được hay không, hả?"

Sau một lát không nghe được đáp lại: "Hề Hi?"

"...... Em biết rồi."

Cô giống như cà bị dầm sương, ấm ức không có tinh thần. Tâm tình hỏng bét đến một điểm giới hạn, tam quan không ngừng nảy sinh cái mới, mâu thuẫn lại khổ sở, còn cảm thấy bi ai.

***

Gần tối lúc bảy giờ thì Hạng Việt trở lại. Hề Hi ở phòng bếp nấu cơm, Hề Duy ở gian phòng trên lầu nghỉ ngơi. Mở cửa cho bạn trai, trước tiên là nhào vào trong ngực ôm ấp, Hạng Việt ôm bạn gái nhiệt tình, vỗ vỗ lưng của cô: "Chờ sốt ruột phải không?"

Hề Hi lòng nói, gấp cái rắm, lại không thể đưa Sầm Úy vào trong tù.

Bây giờ hứng thú của cô với Trần Cương đã trượt đến điểm thấp nhất, nhưng những lời nói này lại không thể nói với bạn trai, việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, huống chi cái này còn phiền toái hơn việc xấu trong nhà, sơ ý một chút chính là chuyện mất mạng. Cho dù đặc biệt đặc biệt tin tưởng nhân phẩm và mồm miệng của Hạng Việt, nhưng chuyện này đương nhiên vẫn là càng ít người biết càng tốt.

Trước tiên Hạng Việt đi tới phòng bếp nhìn nguyên liệu nấu ăn bạn gái chuẩn bị một chút, còn rất phong phú. Anh hôn hôn lên cái miệng của cô: "Đi thôi, lên lầu tìm anh trái em trước, nói chuyện xong lại xuống làm cơm tiếp."

"Anh đi nói với anh em đi, em có biết hay không cũng không còn quan hệ." Cô lười biếng khoát khoát tay. Hạng Việt rất kinh ngạc: "Trước đó không phải em rất vội?"

"Dù sao bắt được người rồi, em không hỏi cũng biết là chuyện gì xảy ra, khẳng định rất cẩu huyết phải không?"

"Là có chút cẩu huyết," anh đúng trọng tâm gật đầu, "Trần Cương trở về Vũ Lăng là bởi vì số tiền đã thương lượng ban đầu kia lại chỉ thanh toán một nửa, một nửa kia nói là hắn làm việc không thành, chuyện không thành người nhà họ Sầm cũng không cho. Sau đó cái cậu nhỏ kia đưa ra cho hắn một chủ ý cùi bắp, bảo hắn quay lại tìm Sầm Úy đòi, nếu như Sầm Úy không cho, thì hắn sẽ nói chuyện này ra ánh sáng, đến lúc đó Sầm Úy sợ ném chuột vỡ bình, khẳng định ngoan ngoãn đưa tiền."

Hề Hi: "......" Người nhà họ Sầm thật là một bầy heo, còn là lũ heo cả gan làm loạn.

"Vậy hắn có giữ lại chứng cứ không?"

"Ghi chép tin nhắn, ghi âm điện thoại còn có ghi chép chuyển khoản đều có."

Hề Hi: "......"

Sau khi Hề Duy biết, nói với Hạng Việt tạm thời án binh bất động, trước tiên cứ giam người lại đã. Hạng Việt đoán có thể là anh ta băn khoăn cha bên kia, dù sao vẫn còn có một Hề Tễ ở đây, cho nên cũng không hỏi nhiều đã gật đầu nói được: "Nhốt vào trại giam huyện Lâm đi, cứ nói là cướp bóc."

Hề Hi nhịn không được chen miệng vào: "Hắn phải thừa nhận là cướp bóc đã chứ! Lại nói không qua trình tự pháp luật trực tiếp ném người vào trại tạm giam...... Không hợp quy củ đúng không?"

Hạng Việt thấy được bạn gái ngu ngốc một cách đáng yêu, cười cười: "Nếu như ngay cả chuyện như vậy anh cũng không làm được, vậy nhà họ Hạng bọn anh cũng quá thất bại rồi." Nhà họ Hạng là một gia tộc lớn, người làm chính trị rất nhiều, quan chức cao nhất nói ra đều là đại nhân vật nổi tiếng. Mặc dù nhà Hạng Việt đã theo thương, vả lại cũng cách xa thủ đô, nhưng dựa lưng vào đại thụ, đều nói người một nhà sẽ không nói hai lời, nếu thật sự muốn bàn đến, nhà họ Hạ trước mặt nhà họ Hạng thật ra cũng phải rất cố gắng, nhất là sau khi Hạ lão qua đời càng thêm không thể so sánh.

"Gần đây trị an thật không tốt!" Hề Hi liếc mắt xem thường: "Anh xem những người đó chưa, cái nào không phải là nhân vật hô phong hoán vũ, cuối cùng là do nguyên nhân gì mà phải xuống ngựa? Còn không phải là bởi vì một chuyện nhỏ dẫn tới huyết án?"

Quả đấm Hạng Việt âm thầm bóp hai cái mới nhịn không đi vặn quai hàm bạn gái trước mặt anh vợ tương lai. Nhìn cô đúng là được nước lấn tới......

Vẫn là Hề Duy mở miệng nói: "Những quan viên này thật sự phải xuống ngựa, nước bên trong sâu, đâu có thể nào thật sự là bởi vì loại chuyện nhỏ này?" Lại nói với Hạng Việt: "A Việt, cứ làm như thế đi, làm phiền cậu."

Hạng Việt nhướng nhướng mày: "Cậu lại khách khí với tôi nữa, tôi thật sự sẽ không khách khí đâu."

Hề Duy vì vậy cười lên.

***

Sáng sớm hôm sau Hề Bá Niên đã tới thăm con trai con gái, còn cầm mấy hộp thực phẩm chăm sóc sức khỏe, nói là tốt cho thân thể.

Hề Hi còn chưa điều chỉnh được đồng hồ sinh học, cộng thêm ngày hôm qua ngủ trễ, nếu như không phải là sáng trưa tối Hề Duy đều phải uống thuốc, vào lúc này khẳng định cô vẫn đang ngủ mê man.

Đây là lần đầu tiên Hề Bá Niên tới chỗ ở của con gái. Từ lúc vào cửa chính đã bắt đầu không ngừng quan sát. Thấy con gái phờ phạc rã rượi, còn rất đau lòng: "Mệt muốn chết rồi chứ? Con đi ngủ đi, không cần tiếp đãi ta."

"Ngài nhưng là Thái Thượng Hoàng, con có thể không tiếp đãi ngài sao?" Hề Hi thuận miệng một câu như vậy, có thể cũng (di,end,anl.equ.ydo.n) cảm thấy thái độ của mình có chút quá đáng, lại bổ sung nói: "Buổi sáng ăn cơm chưa? Con nấu cháo lại còn hấp sủi cảo, ăn chung một chút chứ?"

"Con và A Duy còn chưa ăn cơm?"

"Vâng, dậy trễ, lúc đồng hồ báo thức vang lần đầu tiên con không nghe thấy."

Hề Bá Niên cười cười, đi theo con gái lên cầu thang, đến trước cửa phòng anh trai Hề Hi dừng lại nói: "Ngài vào đi thôi, anh con đã thức dậy, con còn đang nấu ăn ở lầu dưới, lát nữa sẽ bưng đồ ăn lên."

Nhìn con gái đi xuống lầu, Hề Bá Niên mới đẩy cửa vào phòng con trai. Hề Duy đang ngồi tựa vào trên giường đọc sách, ánh mặt trời xuyên thấu qua kính khúc xạ đến trên giường, chiếu lên người anh ta một tầng ánh sáng ấm áp. Không thấy rõ thái độ của anh ta, lại nghe được âm thanh của anh ta: "Cha, ngài đã tới."

***

Khoảng bốn mươi phút sau Hề Hi mới bưng khay lên lầu. Thận trọng mở cửa đẩy cửa ra, đi vào thì cho dù là cha hay là anh trai cũng quăng ánh mắt chuyên chú về phía cô. Hơn nữa không khí hình như có chút quỷ dị, không hình dung ra được, nhưng có thể cảm thấy.

Trong lòng Hề Hi đại khái có suy đoán, nhưng trên mặt cô cũng không lộ điều gì, chỉ ý bảo cha ruột: "Ngài giúp con để cái bàn nhỏ kia lên giường đi."

Hề Bá Niên bước tới lấy bàn vuông nhỏ dựa vào tường bên cửa đặt lên trên giường của con trai, lại giúp đỡ con gái dọn thức ăn trong khay ra.

Hề Hi nói: "Hai người ăn trước đi, con còn hấp bánh táo, phải xuống lầu canh lửa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui