Từ khi ở bên căn 053 về, Viên Nguyệt đã ngâm mình trong bồn tắm cả tiếng đồng hồ rồi.
Đến mức da tay đã nhăn hết lại, lúc này cô mới chịu rời khỏi đó.
Nấu ăn qua loa cho qua bữa trưa, Viên Nguyệt lại nằm dài trên ghế sofa chợp mắt một lúc cũng tới giữa giờ chiều.
Lúc tỉnh dậy cô mới nhớ ra mình còn cô bạn thân Tần Tử Huyên liền lấy điện thoại ra gửi cho cô ấy một đoạn tin nhắn
Viên Nguyệt: Mình tìm ra người thuê căn 053 rồi.
Tần Tử Huyên rất rảnh hay sao đó, tin nhắn chỉ vừa gửi qua thôi đã thấy đang nhập tin nhắn phản hồi.
Tần Tử Huyên: Là ai vậy? Tên thừa tiền ấy trông ra sao? Có ăn đứt Đàm Khưu của cậu không?
Hết nằm úp đến nằm nghiêng, nằm ngửa.
Viên Nguyệt rep tin nhắn thôi đã đổi mọi loại tư thế.
Nhắc đến tên Đàm Khưu, Viên Nguyệt lúc này chỉ muốn độn thổ.
Viên Nguyệt: Chính là Đàm Khưu đó.
Bất ngờ chưa bà già.
Cách nhau một cái màn hình nhưng Viên Nguyệt biết chắc Tần Tử Huyên bên kia đang từ ngỡ ngàng đến ngơ ngác rồi bật ngửa.
Dễ hiểu thôi, sao lại không sốc được.
Đường đường là người giày nứt đố đổ vách như Đàm Khưu lại đi thuê nhà.
Tần Tử Huyên: Tình huống gì vậy? Sao anh ta lại thuê căn hộ đó của cậu?
Viên Nguyệt cô cũng đâu có biết sao anh ta lại thuê căn hộ đó của cô chứ.
Tay cô vươn ra lấy miếng táo bỏ vào miệng.
Sở thích ăn táo này rất giống cha cô.
Viên Nguyệt lắc đầu bất lực rep lại tin nhắn.
Viên Nguyệt: Mình đâu có biết, anh ta làm giàu cho mình là được rồi.
Tần Tử Huyên: Cậu còn thiếu tiền à Tiểu Mật Mật???
Cái tên này của cô thật là trẻ con, nhưng cứ mỗi lần nói chuyện với Tần Tử Huyên cô ấy đều gọi cô bằng cái tên trẻ con thân mật này.
Viên Nguyệt cũng không có ý kiến, đối với cô thân thiết lắm cô mới để họ gọi bằng cái tên này.
Viên Nguyệt: À đúng rồi, cậu chuẩn bị chặt đầu xuống cho tôi chơi đi.
Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chắc Tần Tử Huyên phải mất cả tháng để tiêu hoá mất.
Tần Tử Huyên: Cái gì cơ??? Cậu và Đàm Khưu anh ta, nhanh đến như vậy sao? Đừng để chưa kịp đi làm chính thức lại nghỉ dưỡng thai đấy.
Dưỡng thai cái khỉ gì chứ, nhưng tay của Viên Nguyệt vẫn bất giác sờ xuống bụng, lại còn tự an ủi bản thân “ Mình không uống thuốc phòng chắc không sao đâu chứ? Cũng chỉ mới một lần, thôi kệ đi cũng không thể trúng ngay được”
Chị gái à, chị vẫn đang hiểu lầm tình huống gì rồi đó, nhưng mà chị hiểu như vậy Đàm Khưu thích lắm.
Cơ mà chị cũng gan lắm, nếu tối hôm qua có gì thật là chị chết chắc rồi.
Viên Nguyệt: Anh ta không nổi đến mức đấy đâu.
Tần Tử Huyên bên kia sắp hận không thể chui qua cái màn hình điện thoại để xem bạn thân bên kia của mình còn ổn không chứ cô bên ngày sắp bị sốc tin tức đến nơi rồi.
Hai người bọn họ đúng là dùng tốc độ tên lửa à.
Tần Tử Huyên: Rốt cuộc hai người đã tiến đến mức nào rồi vậy???
Viên Nguyệt thật lười giải thích, cô để mặc cho Tần Tử Huyên bên kia đang liên tiếp gửi tin nhắn cho cô.
Viên Nguyệt chuyển hướng qua nhắn cho Đàm Khưu, nhưng lại không biết chính xác anh ta dùng acc WeChat nào, mà cô cũng chỉ có acc WeChat của anh ta khi giả làm người thuê căn hộ của cô mà thôi.
Viên Nguyệt: Đàm Khưu, anh có ở đó không?
Viên Nguyệt: Anh đến công ty rồi à?
Viên Nguyệt: Người đòi tôi chịu trách nhiệm kia ơiiiiiiii
Đàm Khưu đang trong cuộc họp ở công ty, bình thường không có ai nhắn tin hay tìm anh giờ này nên không tắt chuông điện thoại.
Trong phòng họp đang cực kỳ căng thẳng, bao nhiêu đề xuất dự án đều bị Đàm Khưu bác bỏ hết, không có cái nào phù hợp.
Mọi nhân viên trong phòng như đang chờ cơn bão từ phía Đàm Khưu.
Đột nhiên, đđiện thoại anh ta vang lên mấy tiếng ting ting ting thông báo có tin nhắn.
Lông mày Đàm Khưu cau lại lật màn hình lên đống tin nhắn kia của ai.
Mọi người trong phòng đều nín thở theo động tác của anh ta, đoán chắc người bên kia thảm rồi, lại đi nhắn tin làm phiền Đàm Khưu giữa cuộc họp.
Khác với những suy đoán kia, lông mày Đàm Khưu giãn ra, biểu cảm trên mặt cũng được thả lỏng hơn.
Chỉ thấy anh ta nhắn ngắn gọn gì đó rồi lật úp điện thoại lại.
Lúc này điện thoại được tắt chuông rồi.
Đàm Khưu: Đang họp.
Viên Nguyệt nhận lại có hai từ ngắn ngũn “ Nhắn dài thêm tý là chết anh sao? Thật khô khan”
Nhìn ra bộ quần áo ngủ được phơi bên ngoài kia, Viên Nguyệt tự nhắc khi anh ta về phải mang sang trả.
Nhưng sao trong nhà một người đàn ông lại có đồ ngủ của nữ chứ? Cô đâu bọ quên đồ bên đấy trước khi anh ta chuyển vào mà không nhớ đâu.
Hay anh ta có sở thích sưu tầm đồ ngủ nữ, nghĩ đến đây Viên Nguyệt rùng mình một cái “ Ưiii, thật biến thái”
Viên Nguyệt vứt điện thoại qua một góc Sofa, cô đứng lên cầm theo đĩa táo đã trống không lúc nào vào trong bếp.
Vẫn là nên nấu một bữa tử tế, dạo này cô ăn uống linh tinh quá rồi.
Viên Nguyệt hay nấu ăn nên trong tủ luôn có sẵn nguyên liệu, tay nghề của cô cũng không tồi.
Theo cô tự nhận thì có thể mở được nhà hàng 5 sao rồi.
Bữa tối của Viên Nguyệt hôm nay diễn ra khá sớm, nhưng với sự ăn cơm lâu của cô thì cũng phải mất gần hai tiếng mới ăn xong.
Viên Nguyệt khi ăn cơm một mình rất tự nuông chiều, cô vừa ăn vừa chơi hoặc xem một thứ gì đó nên bữa cơm mới kéo dài nhưng không vì thế mà khi đi ăn cùng người khác cô cũng ăn lâu như vậy.
Viên Nguyệt gấp gọn bộ đồ ngủ bỏ vào trong túi giấy, áng chừng giờ này Đàm Khưu đã trở về.
Cầm theo túi giấy đến trước căn 053, ở ngay đối diện thôi nên cô cũng mặc luôn bộ đồ ở nhà qua đó.
Viên Nguyệt ấn chuông mấy lần rồi từ ngoài nói vọng vào “ Đàm Khưu, tôi qua trả đồ cho anh”
Cạch tiếng chốt cửa mở ra, người mở cửa làm Viên Nguyệt đứng hình mất vài giây.
Trước mặt cô người mở cửa là một cô gái trông khá trẻ, cười tươi với cô “ Chào chị, Đàm Khưu hiện tại chưa về.
Có gì chị cứ giao cho em”
Sao trong nhà lại có con gái? Đàm Khưu định dùng vợt đánh cá à, làm cô còn nghĩ anh ta tử tế lắm chứ.
Nhưng nhìn nụ cười ngọt ngào kia Viên Nguyệt lại không có ý gì quá đáng với cô nhóc “ Vậy cô cầm cái này cho anh ta, nói Viên Nguyệt ở căn 134 đối diện trả đồ”
Đưa cái túi đựng đồ xong Viên Nguyệt một mạch đi thẳng vào tr căn hộ của mình, không cả quay đầu nhìn cô gái kia lần nữa.
Đàm Tinh nhận túi đồ xong đóng cửa quay vào trong, vừa đi tới Sofa cô vừa mở ra xem bên trong là gì “ Trời ơi, sao lại là một bộ đồ ngủ nữ??? Chú út à, con bỏ lỡ chuyện thú vị gì vậy rồi”.