Một tháng rưỡi trôi qua cũng thật nhanh, mới đó đã tới ngày lên máy bay trở về Giang Thành rồi.
15 tiếng đồng hồ cũng nhanh chóng trôi qua.
Máy bay đáp xuống sân bay Giang Thành.
Giang Thiếu Tuân đã đợi ở đây từ sớm để đưa ba người nhà Viên Nguyệt về ngoại ô.
Thấy bóng dáng người cần đón, Giang Thiếu Tuân vội biết bước lại hơi cúi người chào “ Chào chú và dì, mọi người đi đường vất vả rồi” nói xong, anh ta đưa tay ra giữ hộ hành lý Giang Hạ đang giữ.
Nhìn cháu trai trước mặt, Giang Hạ cũng phải lục lại trí nhớ một hồi mới cười nói “ Thiếu Tuân à, lớn quá rồi.
Dì suýt thì không nhận ra”
Giang Thiếu Tuân chỉ biết cười ngượng ngùng, đúng là cũng lâu lắm rồi anh không gặp dì của mình.
Chiếc khăn lớn khoác trên vai Viên Nguyệt rủ xuống che đi phần bụng đã nhô cao.
Từ lúc mang bầu cơ thể cô đã nặng nề hơn trước, nhìn xung quanh một lượt cất lời lên trêu chọc “ E hèm, ở đây có bà bầu đó.
Còn không mau rời khỏi đây, yêu ma tới bắt chúng ta bây giờ”
Ba người kia nghe lời cô nói liền bật cười, cũng nhanh chóng xếp đồ vào cốp rồi lên xe rời đi.
Họ đâu biết có người đã chụp lại hình ảnh của mình rồi bí mật gửi về cho Đàm Khưu, lần này anh ta sẽ nhận thù lao lớn rồi.
Đàm Khưu đang trong cuộc họp thì Tống Kinh từ đâu xông vào.
Bình thường anh ta chắc chắn sẽ có một vé đi Châu Phi không khứ hồi rồi đấy.
Nuốt nước bọt một cái, Tống Kinh lấy ra những bức ảnh vừa được gửi về, đưa cho Đàm Khưu xem.
Trong ảnh chính là gia đình Viên Nguyệt cùng với Giang Thiếu Tuân, cũng may Viên Nguyệt đứng giữa ba mẹ mình nên chiếc bụng bầu của cô trong ảnh không lộ rõ vì đã được hai người kia chắn hết rồi.
Thấy Đàm Khưu đang có chuyện khác, cả phòng họp trở nên im lặng.
Mạn Di đang diễn trình phương án lần này cũng phải dừng lại.
Chỉ thấy Tống Kinh đưa cho Đàm Khưu mấy bức ảnh gì đó, sắc mặt của Đàm Khưu vừa nãy còn trông khó coi mà lúc này đã dần giãn ra.
Cuộc họp lập tức được dừng lại, Đàm Khưu dừng hết mọi chuyện.
Cầm theo những bức ảnh kia cùng Tống Kinh quay trở về phòng làm việc trước.
Cuối cùng Viên Nguyệt cũng chịu xuất hiện.
Đoán biết lần này cô về không phải vì công việc bởi nguy cơ của GM chưa lớn tới mức khiến Viên Nguyệt phải ra mặt.
Vậy anh phải nắm bắt cơ hội, đẩy nhanh kế hoạch để cô phải nhanh chóng trực tiếp về điều hành GM.
“ Những tấm ảnh này được chụp ở đâu?” Chưa đợi được Tống Kinh nói thì anh đã tự hỏi rồi.
Hít một hơi thật sâu, Tống Kinh bắt đầu tường thuật lại “ Là tên săn ảnh ở sân bay Giang Thành gửi tới.
Hắn ta nói cô Viên đã đáp chuyến bay tới khoảng lúc 9h sáng nay.
Đi cùng còn có một đôi vợ chồng nữa, đoán chừng chính là ba mẹ cô ấy.
Vừa ra tới sảnh sân bay thôi đã được Giang Thiếu Tuân đã đợi sẵn đón đi.
Anh ta vội vàng chỉ chụp được vài tấm ảnh gửi cho chúng ta”
“ Gửi tiền thưởng cho anh ta đi, thêm chút hồng bao” Lần này tới cả Viên Quân và Giang Hạ đều xuất hiện rồi, Đàm Khưu phải tính toán làm sao để hai người này không đụng tay vào GM thay Viên Nguyệt được.
Hai người này mà liên thủ lại Đàm Khưu anh cũng khó nắm phần thắng
“ Nhưng chúng ta vẫn không biết hiện tại cô Viên đang ở đâu” Chỉ mới có vài tấm hình thôi mà ông chủ của mình đã gửi hồng bao rồi.
Vậy giờ anh mà đem Viên Nguyệt tới trước mặt Đàm Khưu, chắc đòi anh ta sang tên một căn biệt thự cho anh chắc cũng được mất.
Đàm Khưu ngồi dựa vào ghế, chăm chú nhìn Viên Nguyệt trong bức ảnh “ Tôi biết cô ấy đang ở đâu rồi, dọn dẹp phòng của tôi ở ngoại ô đi.
Nói với Đàm Tinh tôi sẽ về đó cùng con bé”
Căn nhà đó cách rất xa KH, không phải nơi thuận tiện đi làm.
Tự nhiên Đàm Khưu đòi về đó cũng khiến Tống Kinh bất ngờ “ Được, tôi đi sắp xếp ngay đây”
Ở khu ngoại ô, Đàm Tinh đang tò mò về hàng xóm bên cạnh, từ mấy ngày trước đã thấy vài người tới đó dọn dẹp còn thay mới lại vài món đồ trong nhà nữa.
Gần trưa nay còn thấy một chiếc ô tô đi vào trong khuôn viên căn nhà, đoán chừng là chủ nhà quay về.
Khổ nỗi từ nhà cô lại không thể nhìn được xem những người vừa tới là ai.
Tính là sẽ đợi tới khi gặp chú út mình sẽ hỏi, hoặc chiều nay thôi cô sẽ qua bên đó lấy cớ xin mấy quả táo ở cây sau vườn mà thăm dò xem.
Một lúc sau chiếc xe ấy đã rời đi, chỉ thấy có một cặp vợ chồng trung tuổi đi ra, như thể đang tiễn người vừa lái xe đi.
Vừa ra tới ngoài sân nhà, thấy Tống Kinh đang dọn xuống mấy vali đồ, Đàm Tinh không khỏi thắc mắc “ Tống Kinh, xảy ra chuyện gì vậy? Đống đồ này của ai?”
Lấy chiếc vali cuối cùng xuống, anh ta thở dốc mấy hơi rồi mới nói “ Là của chú út cô, anh ta muốn chuyển về đây”
Đàm Tinh trợn tròn mắt ngạc nhiên “ Tình huống gì vậy? Sao chú út lại về đây, tôi nhớ chú út của tôi có tính quản lý tôi như vậy đâu”
Anh ta cũng đâu có biết, sếp nói sao thì biết nghe vậy “ Cái này thì chỉ có lão thiên biết thôi”
Tống Kinh giao đồ cho người giúp việc đem vào trong, đồng thời dọn dẹp lại căn phòng lúc trước cho Đàm Khưu.
Tống Kinh cũng kể lại chuyện về mấy tấm ảnh cho Đàm Tinh nghe.
Qua đó cô cũng dễ đoán ra được lý do tại sao chú út mình lại tự nhiên đòi về đây.
À mà, đâu có gì là tự nhiên đâu, chắc chắn có liên quan tới những người vừa tới sống ở căn nhà bên cạnh.
Mọi chuyện xảy ra như vậy làm Đàm Tinh lại càng muốn sang nhà bên đấy, xem thử xem rốt cuộc bọn họ là như thế nào