Cưng Chiều Em


Viên Nguyệt giận anh trai lây sang cả chồng mình.

Suốt quãng đường quay trở về, dù Đàm Khưu dỗ kiểu gì cũng không được.

Đúng là không làm nhưng vẫn được hưởng.

Hai người họ không ghé qua công ty nữa mà về thẳng khu Khuynh Vân.

Tiểu Cố Cố cũng đã được đưa về từ sớm, Tống Kinh chơi với con của hai người này muốn tẩu hoả nhập ma rồi, nhìn anh ta thân tàn ma dại.

Đầu tóc bù xù, cavat thì quay cả ra đằng sau.

Không biết mật mã căn 134 nên căn 053 chính là chiến trường.

Đàm Khưu về đến nhìn căn nhà như vừa đánh 800 trận xong, mặt mũi tối sầm lại như muốn nhai đầu hai tên đã phá căn hộ của anh.

Viên Nguyệt chỉ biết lắc đầu bất lực, tiến tới bế tiểu Cố Cố lên, nhẹ nhàng nói với Tống Kinh “ Được rồi, anh quay về đi.

Hôm nay vất vả rồi”
Tống Kinh như được giải thoát, liền ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

Nhìn bãi chiến trường trước mặt, Đàm Khưu vẫn không có phản ứng gì.


Viên Nguyệt đành phải kéo anh qua căn 134 của cô “ Cứ để đó, em gọi người tới dọn.

Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh”
Không quên gọi một đội dọn nhà qua dọn chiến trường bên căn 053, đặt lại điện thoại xuống ghế.

Bế con đi chuẩn bị nước tắm cho Đàm Khưu.

Nói là chuẩn bị cho, Viên Nguyệt đã kẹp gọn tóc để tắm cho Cố Cố trước, xong mới tới lượt nước của ông chồng mình.

Xong xuôi, bế Cố Cố đang trần như nhộng được cuốn khăn tắm đi ra, hướng Đàm Khưu đang ngồi trên ghế Sofa “ Anh mau đi tắm đi”
Vẫn không có phản ứng gì, Đàm Khưu như đang cầm điện thoại xem cái gì đó rất chăm chú.

Viên Nguyệt không nghĩ nhiều, bế con vào phòng mặc quần áo, cho ăn rồi ru ngủ.

Qua một lúc lâu đi ra khỏi phòng vẫn thấy Đàm Khưu đang ngồi đó, liền thắc mắc tiến lại.

Ngồi xuống bên cạnh “ Đàm Khưu, anh xem cái gì đó? Em nói anh đi tắm từ lúc rồi”
Bỏ điện thoại xuống ghế, Đàm Khưu mới quay sang chỗ Viên Nguyệt “ Đợi em tắm trước”
Viên Nguyệt không đáp lại, cô quay trái quay phải để tìm xem điện thoại lúc trước để ở đâu rồi “ Điện thoại của em đâu?”
Đưa điện thoại qua cho Viên Nguyệt, điện thoại của hai người căn bản nhìn bên ngoài rất giống nhau.

Không để ý nhiều, chỉ muốn kiểm tra xem số pin còn bao nhiêu nên mở sáng màn hình xong liền bỏ lại chỗ cũ rồi đứng dậy khỏi ghế “ Em đi tắm trước”
“ Vậy anh qua bên kia kiểm tra” Đàm Khưu đứng dậy quay người rời đi.

Viên Nguyệt thấy có thứ gì đó kì lạ.

Đàm Khưu cứ như bất mãn chuyện gì đó vậy.
Đến khi Viên Nguyệt tắm xong cũng chưa thấy trở về, Viên Nguyệt hôm nay vẫn mặc một chiếc váy ngủ hai dây, biết chồng mình không được nhưng đẹp thì vẫn phải diện.

Vén tóc qua một bên để lau cho khô, để lộ ra phần lưng đang nửa hở nửa kín.

Đàm Khưu từ đâu đi vào, cũng chỉ lướt ngang qua một lượt, lấy quần áo của mình từ trong tủ ra, rồi trực tiếp bỏ qua Viên Nguyệt mà đi vào phòng tắm.
Thôi, Viên Nguyệt còn gì để khẳng định hơn nữa.

Lão Khưu nhà cô thực sự không được nữa rồi.

Còn không thèm nhìn lấy một cái.

Vừa khóc thầm vừa lau khô tóc mình.


Khi đã khô được tóc, Viên Nguyệt mới lên giường.

Vẫn nên đi ngủ sớm, khéo chăn lên ngang bụng chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Bất ngờ, chăn vừa được cô kéo lên đã bị ai đó giật tung chăn lên, ném chăn qua một bên.

Viên Nguyệt không khỏi giật mình, choàng ngồi dậy liền bị Đàm Khưu đè lại xuống giường.

Lúc này chỉ biết lắp bắp, đặt tay lên vai muốn đẩy Đàm Khưu ra “ Anh làm gì vậy? Lão Khưu, mau thả em ra”
Đàm Khưu một tay đã bao chọn được đôi cổ tay bé nhỏ của Viên Nguyệt, giữ lên phía đầu giường.

Cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi của cô vợ nhỏ bên dưới thân “ Không phải em đang ca oán rằng anh không được sao? Để xem là ai không được”
Hai má Viên Nguyệt lúc này đã ửng hồng hết lên rồi, chỉ cần lúc này cô sơ suất một chút thôi chắc sẽ không còn cả xương mất “ Cái này ….

Cái này…”
Đâu để Viên Nguyệt kịp biện hộ gì, Đàm Khưu đã cúi xuống chiếm giữ lấy đôi môi căng mọng của Viên Nguyệt.

Như con thú lâu ngày không được ăn mặn, lại thêm bị vợ chê không được, tối nay Đàm Khưu nhất định sẽ cho Viên Nguyệt từ nếm thử.

Bóng đèn ngủ mở ảo trong căn phòng lại càng làm tăng thêm không khí ám muội, cứ như vậy kéo dài tới gần sáng Đàm Khưu mới chịu buông tha cho cô vợ nhỏ của mình.

Sau lần này chắc Viên Nguyệt không dám nói Đàm Khưu không được nữa rồi.
Qua một đêm vận động mạnh là vậy, nhưng đến sáng hai người này vẫn phải đi làm.

Cố Cố được gửi cho Viên Tang với Đàm Tinh trông.

Viên Nguyệt bị Đàm Khưu dày vò cả đêm, đang đứng pha caffe ở phòng nghỉ.


Trong lúc đợi máy pha caffe, còn không quên tranh thủ xoa xoa cái eo nhỏ của mình “ Lão Khưu chết tiệt, cái eo của tôi”
Mạn Di thấy Viên Nguyệt đang chật vật với cái eo, liền nhìn thấu.

Từ từ bước tới chỗ Viên Nguyệt, cười trêu chọc “ Đúng là vợ chồng lâu ngày không gần gũi, mới bén lại lửa đã làm cô thành ra như vậy rồi”
Thấy là Mạn Di, Viên Nguyệt chỉ biết cười khổ.

Cầm láy ly caffe vừa pha xong của mình “ Sau này tôi không dám chọc tới nữa rồi”
Cũng tự pha cho mình một cốc caffe, Mạn Di nhớ tới mấy tin đồn vừa xuất hiện liền nói “ Viên Nguyệt, trong công ty đang có tin đồn Đàm Khưu mang cả vợ con đi làm, lại còn đặc biệt dấu trong phòng làm việc nữa.

Đến cả bình sữa của đứa trẻ cũng bị dấu lộ liễu”
Viên Nguyệt nghe tới đây muốn sặc ngụm caffe vừa uống, tròn mắt nhìn Mạn Di đang đứng bên cạnh như không tin vào tai mình “ Nhanh như vậy đã có tin đồn rồi?”
Dần trở nên nghiêm túc, Mạn Di nhìn qua phía Viên Nguyệt như nhắc nhở “ Có nhân viên khi xin chữ kí của Đàm Khưu đã nhìn thấy bình sữa lấp ló.

Viên Nguyệt, tôi biết hai người chỉ mới kết nối lại, nhưng ở công ty nên tiết chế một chút, nếu không chỉ để lộ ra sơ hở bất lợi cho hai người thôi”
Viên Nguyệt cũng hiểu được điều này, cô có thể giữ được khoảng cách ở công ty với Đàm Khưu, nhưng Đàm Khưu lại chưa chắc đã làm được “ Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã nhắc”
Lấy cốc caffe của mình, Mạn Di cũng không nán lại lâu nữa “ Được rồi, tôi đi trước đây”
Mạn Di rời đi rồi, Viên Nguyệt cũng không định ở lại đây thêm nữa.

Cầm cốc caffe của mình quay trở về phòng làm việc của Đàm Khưu.

Trong căn phòng đó bây giờ còn được đặc biệt chuẩn bị thêm một bàn làm việc cho Viên Nguyệt, Đàm Khưu đây là không muốn vợ mình đi ra khỏi tầm mắt đây mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận