Cưng Chiều Em


Lễ cưới của Đàm Tinh và Viên Tang được gấp rút diễn ra vào cuối tháng đó.

Trừ có ba mẹ Viên Nguyệt đang ở Mỹ không thể về tham dự còn lại đều đông đủ.

Tại phòng chờ của cô dâu, Viên Nguyệt tranh thủ vào cùng Đàm Tinh một lúc.

Vào tới phòng thấy cô nhóc đang hồi hộp ngồi trước gương, trông dáng vẻ mặc váy cưới của Đàm Tinh rất đẹp, làm Viên Nguyệt phải ghen tỵ.
Tiến đến phía sau Đàm Tinh, đặt tay lên vai cô, Viên Nguyệt khẽ mỉm cười “ Khẩn trương như vậy sao?”
Đàm Tinh hôm nay diện một chiếc váy cưới cực kì tráng lệ, trông hôm nay cô nhóc có vẻ trưởng thành hơn, cũng đúng thôi sắp làm vợ rồi cũng sắp làm mẹ người khác rồi.

Viên Nguyệt vào rất đúng lúc, Đàm Tinh khẩn trương muốn xỉu rồi.

Nắm lấy tay Viên Nguyệt, hôm nay Đàm Tinh nhẹ nhàng đến lạ “ Chị Viên Nguyệt, em sắp làm vợ tên Viên Tang đó rồi sao?”
Còn tưởng là Đàm Tinh khoác lên mình bộ váy cưới rồi sẽ trưởng thành hơn chứ, Viên Nguyệt nghe câu nói kia xong cũng phải bật cười “ Con bé này, sao lại nói chồng mình như vậy”
Còn đang tính nói mình mới không thèm nhận Viên Tang làm chồng thì nhìn bản thân qua gương, đến váy cưới cũng khoác lên rồi, không nói được nữa.


Lại kiếm chuyện để đổi chủ đề “ Đúng rồi, sao chị lại vào đây lúc này?”
Viên Nguyệt cẩn thận nhìn Đàm Tinh một lượt, đưa tay lấy voan chùm đầu bên cạnh, cài lên búi tóc cho cô ấy “ Đương nhiên là phải tranh thủ đi ngắm cô dâu xinh đẹp hôm nay chứ”
Đàm Tinh ngoan ngoãn ngồi im để Viên Nguyệt giúp mình cài voan lên tóc, không nghĩ ngợi gì nhiều liền nói “ Chị đó, nhanh chóng cũng làm đám cưới với chú út của em đi thôi.

Tiểu Cố Cố cũng được gần một tuổi rồi”
Động tác của Viên Nguyệt có chút ngưng lại, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Cùng nhìn vào gương với Đàm Tinh, nở nụ cười không rõ ý tứ “ Chuyện này à, Đàm Khưu vẫn chưa có dự tính gì”
Nhận ra được vài giây bất thường ngắn ngủi của Viên Nguyệt, Đàm Tinh liền quay người lại, nắm lấy tay Viên Nguyệt bày vẻ mặt nghiêm túc “ Chị Nguyệt Nguyệt, nếu chú út em có gì không tốt với chị, nhất định em sẽ đòi lại công bằng cho chị.

Cố Cố sắp biết đi luôn rồi mà còn dám chưa bàn chuyện hôn lễ, chú út cũng được lắm”
Biết cô nhóc chỉ mạnh miệng như vậy thôi, chứ cũng đâu dám làm gì trước mặt Đàm Khưu đâu.

Khẽ vỗ vỗ lên tay Đàm Tinh như để cô bé an tâm “ Đươc rồi, được rồi.

Sẽ sớm để em ăn kẹo cưới”
Hai người đều nhìn đối phương mà nở nụ cười tươi với đối phương, Đàm Tinh quay người lại phía gương để chỉnh lại voan cưới một lần nữa.

Viên Nguyệt xem thời gian sắp tới giờ cử hành rồi liền lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở nó ra lấy một chiếc kiềng tay được chế tác tinh xảo, đeo lên tay cho Đàm Tinh “ Đây là quà cưới của chị, đeo lên cho em trước, còn sắp đến giờ rồi, chị ra ngoài trước nhé.

Đừng khẩn trương quá đó”
Trao vòng xong, Viên Nguyệt cũng rời khỏi phòng, để lại Đàm Tinh ở lại.

Đàm Khưu đã đợi sẵn cô ở bên ngoài.

Viên Nguyệt tươi cười tiến đến, khoác lấy tay anh ta “ Chúng ta đi thôi”
Nhìn Viên Nguyệt vui vẻ như vây, Đàm Khưu đưa tay chỉnh lại tóc cho Viên Nguyệt “ Xem em kia, nói chuyện gì với Đàm Tinh rồi?”
Hai người bọn họ vừa đi cùng nhau ra ngoài, vừa nói chuyện “ Bí mật, không nói cho anh biết đâu”
Còn đang vui vẻ khoác tay nhau, chợt có một cô gái từ phía sau chạy vụt qua hai người.


Cố gái này còn đụng trúng Viên Nguyệt làm cô suýt thì ngã, may sao có Đàm Khưu đỡ cô lại kịp.

Cả hai đều ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng cô gái kia, sự chú ý của Đàm Khưu va phải mái tóc màu bạch kim ấy.

Thấy Đàm Khưu cứ mải nhìn theo bóng cô gái đã dần khuất xa, Viên Nguyệt mới bày ra bộ khó chịu, trêu chọc “ Ây chà, xem ra Đàm nhị thiếu có vẻ rất quan tâm tới bóng dáng kia thì phải”
Đàm Khưu chợt trở nên trầm ngâm hơn, không hùa theo Viên Nguyệt như mọi khi “ Không có, chúng ta mau đi thôi”
Còn không kịp để Viên Nguyệt khoác tay mình, Đàm Khưu đã đi trước rồi.

Viên Nguyệt định khoác tay cũng bị hẫng một nhịp, cô gượng gạo thu tay lại.

Tự trấn an bản thân không được nghĩ ngợi lung tung, bước nhanh vài bước để bắt kịp Đàm Khưu đang đi trước, nhưng dường như anh ta không có ý đợi cô.

Được một đoạn, Viên Nguyệt không cố nữa, cô đeo giày cao gót bước nhanh như vậy rất dễ đau chân.
Nhìn xuống phía chân mình, phần gót chân đã có dấu hiệu bị xước ra rồi.

Tiếng nhạc ngoài lễ đường đã vang lên, báo hiệu giờ cửa hành hôn lễ đã tới.

Viên Nguyệt không muốn bỏ lỡ giây phút nào trong buổi lễ kết hôn của cháu trai mình, nên thôi kệ cố đi về phía lễ đường.
Vào đến bên trong, nhìn xung quanh xem đội quân nhà mình đang ở phía nào để chạy qua.


Rất nhanh Viên Nguyệt đã xác định được, bọn họ đang ngồi ở phía gần sân khấu nhất.

Cuối cùng Viên Nguyệt cũng đã tới được bàn của đội nhà, nhưng nhìn một lượt cũng không thấy Đàm Khưu đâu, trong lòng cô đã có sự không an toàn.
Thấy em gái mình có vẻ thất thần, Giang Soái liền đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nghiêng đầu hỏi nhỏ “ Đàm Khưu đâu?”
Viên Nguyệt lúc này để mặc ai kéo, đẩy gì cũng kệ.

Ngồi xuống bên cạnh anh trai mình, vẫn cố tỏ ra không có việc gì, bịa lấy một lý do đáp lại “ Ừm… Vừa đi có việc rồi”
Hai người là song sinh, nên một người có chuyện người kia cũng có thể cảm nhận được.

Theo thói quen, Giang Soái nhìn em gái mình một lượt từ đầu đến cuối để dò xét xem, chợt thu lại được phần gót chân đang bị mép giày cọ xước kia của Viên Nguyệt.

Còn đang định hỏi chân em gái mình sao lại thành ra như vậy, rồi Đàm Khưu ở đâu lại để thành ra như thế thì cánh cửa lễ đường mở ra để đón cô dâu tiến vào.

Viên Nguyệt đang dành hết sự chú ý về đó, chắc chắc khi bị hỏi sẽ có cớ lơ đi, nên cứ để sau màn này anh sẽ hỏi ra cho rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận