Cuối ngày, như đã hẹn Viên Nguyệt mời mấy người đồng nghiệp thân thiết đi ăn.
Khi mọi người đã ngồi hết vào bàn, Viên Nguyệt vẫn còn ngó ngang ngó dọc.
Đồng Ái thấy vậy liền hỏi “ Viên Nguyệt, cô còn tìm gì nữa vậy”
Viên Nguyệt xoa xoa hai tay vào nhau, đáp lại “ Mọi người đợi chút, vẫn còn hai người nữa”
Mấy người Yến Trung nhìn nhau, vẫn còn ai nữa đây.
Không để mọi người chờ lâu, hai người cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Mà khoan, phải là ba người.
Là Mạn Di và Đàm Khưu tới, nhưng trên tay Đàm Khưu còn đang bế theo một đứa trẻ con, khoảng chừng hơn một tuổi.
Ai nấy đều nhìn nhau ngạc nhiên, chỉ có Viên Nguyệt vẫn điềm tĩnh.
Nhưng cô không hiểu sao Đàm Khưu lại mang theo Cố Cố tới đây.
Đồng Ái thấy Viên Nguyệt đang ngẩn người nhìn, liền huých nhẹ vào vai cô “ Này, Viên Nguyệt.
Đừng có thấy sếp nhà mình có con rồi lại vỡ mộng đó nhé”
Viên Nguyệt chỉ biết cười khổ, cô cần gì vỡ mộng, đứa nhỏ đó là con cô mà “ Không có, không có đâu”
Bế Cố Cố tới chỗ Viên Nguyệt, Đàm Khưu đặt cậu nhóc xuống lòng cô, điềm nhiên nói “ Cô Viên, phiền cô trông hộ tôi”
Chỉnh lại tư thế của Cố Cố trong lòng mình một cái thuần thục, đứa nhóc cũng không quấy khóc gì.
Khâu Từ ngồi đối diện cô liền trêu “ Viên Nguyệt à, trông cô cũng thuần thục quá đó, không phải đã bí mật sinh con rồi đó chứ?”
Khẽ liếc qua Đàm Khưu đang ngồi cạnh mình, Viên Nguyệt còn chưa kịp nói thì Mạn Di đã đáp lời “ Có thể lắm, nhìn hai người cũng rất giống nhau”
Đương nhiên việc Viên Nguyệt và Đàm Khưu có con Mạn Di cũng biết, nên thỉnh thoảng cô vẫn khịa đôi vợ chồng này làm niềm vui.
Viên Nguyệt nghe Mạn Di nói mới chột dạ, liền xua xua tay “ Đều đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi”
Những món ăn đều đã được đưa lên.
Trong bữa ăn đều không còn danh giới giữa cấp trên và cấp dưới, mọi người đều rất thoải mái với nhau.
May sao con trai Viên Nguyệt hôm nay cũng rất hợp tác, ngồi ngoan để cho cô có thể chủ trì cuộc chơi.
Sau khi cuộc chơi kết thúc, phục vụ mới mang bill tới.
Viên Nguyệt nhận lấy, cô còn không cần nhìn xem đã gọi những gì, trực tiếp đưa điện thoại lên quét mã thanh toán.
Tất cả vẫn rất bình thường cho đến khi tiếng báo trừ tiền vang lên
Âm thanh đó không phát ra từ điện thoại Viên Nguyệt mà lại phát ra từ điện thoại của Đàm Khưu.
Lúc này Viên Nguyệt chỉ biết ôm mặt, cô quên không chuyển tài khoản thanh toán.
Trừ có Mạn Di, ai nấy đều ồ lên một tiếng “ Viên Nguyệt à, sao cô thanh toàn mà lại trừ bên Đàm tổng vậy”
Lại có thêm Đồng Ái phụ hoạ “ Này, tôi thấy đứa bé kia đều có nét giống Đàm tổng và Viên Nguyệt của chúng ta đó chứ.
Không lẽ là…”
Mọi người đang trêu đùa vui vẻ trên nỗi khổ phải dấu diếm của Viên Nguyệt, Đàm Khưu cũng phải tranh thủ phun ra một câu tỉnh bơ “ Chắc là mẹ đứa bé lúc mang bầu ngày nào cũng ngắm ảnh tôi nên mới giống như vậy”
Viên Nguyệt suýt thì sặc nước, cô nắm lấy tay nhỏ của Cố Cố vẫy vẫy “ Bạn nhỏ à, con thấy chú này có tự luyến quá không chứ”
Giống như mẹ con hiểu ý nhau, Cố Cố gật gật đầu cười tít mắt làm ai nấy đều phá lên cười.
Đàm Khưu lúc này mặt đã sắp đen lại, đưa tay bế con trai lên “ Nào, qua đây, để chú cẩn thận xem kĩ”
Có mẹ ở đây rồi nên đố ông ba này có thể đụng được vào Cố Cố, vừa thấy Đàm Khưu đưa tay ra cậu nhỏ này đã lấy hơi để khóc rồi.
Viên Nguyệt thấy vậy liền trêu “ Ây da, Đàm tổng doạ người chưa kìa”
Ai cũng đều vui vẻ, trừ có Đàm Khưu mặt sắp đen như cái đít nồi rồi.
Tới con mình cũng ghét bỏ như vậy.
Viên Nguyệt nhìn điện thoại, thấy thời gian không còn sớm nữa.
Liền bế Cố Cố trả lại cho Đàm Khưu “ Cũng muộn rồi, trả cậu nhóc này cho Đàm tổng.
Xin phép mọi người tôi về trước nhé”
Lúc tới đây Viên Nguyệt tự lái xe đến trước, còn Đàm Khưu đi xe khác tới sau.
Hai vợ chồng nhà cô đóng kịch cũng phải tận tâm lắm, nhiều lúc cũng rất cồng kềnh.
Viên Nguyệt rời đi được một lúc thì Đàm Khưu cũng đem theo Cố Cố về sau và mọi người vẫn không biết đứa bé đó là con ai.
Đàm Khưu xách theo Cố Cố về đến nhà cũng là lúc Viên Nguyệt đã đi tắm rồi.
Anh ta để Cố Cố chơi ở ngoài phòng khách còn anh phải nhanh chóng đổi lọ thuốc đó mới được.
Vào đến phòng, ngang ngó dọc.
Đàm Khưu cẩn thận đổ thuốc trong lọ của Viên Nguyệt ra một tờ giấy rồi đổ thuốc bổ vào trong lọ.
Xong xuôi, anh ta đặt lọ thuốc đã bị mình tráo vào trong ngăn kéo, còn số thuốc tránh thai kia được Đàm Khưu mang đi phi tang xuống bồn cầu ở trong phòng Cố Cố.
Xong đâu đấy coi như không có chuyện gì, cởi áo vest ném lên thành ghế Sofa.
Ngồi xuống bên cạnh chơi với Cố Cố.
Nhìn cậu nhóc như vậy, anh ta không chịu được mà nhéo vào cặp má phúng phính kia “ Nhóc con, sao người lại bám lấy vợ của ba ngươi vậy chứ”
Đừng tưởng cậu nhóc không biết phản kháng lại.
Cái mày nhỏ cau lại làm bộ phản phán, nhưng khổ nỗi nói còn chưa sõi nên chỉ làu bàu vài tiếng ê a.
Đàm Khưu cầm lấy chiếc ô tô nhỏ, làm động tác đâm mạnh vào cái ô tô trên tay con trai mình “ Con phản kháng cái gì chứ, còn oan sao?”
Cố Cố thấy đấu không lại liền lôi vũ khí tối tân ra.
Cậu nhóc lấy đà khóc ré lên.
Viên Nguyệt đang tắm nghe tiếng con khóc liền nói vọng ra “ Lão Khưu, anh chán sống rồi à.
Lại trêu con khóc, mau dỗ con đi”
Người phụ nữ quyền lực đã lên tiếng, Đàm Khưu chỉ biết phải nghe theo thôi.
Ghét bỏ bế tên tiểu tình địch lên, hai người bồng bế nhau ra ngoài ban công.
Cả lớn cả nhỏ đều bất chế độ diễn cực sâu, người thì nghĩ làm sao để có thể gửi tên tiểu tình địch này cho ông bà ngoại nó nuôi dưỡng, còn tên bé hơn thì chắc đang nghĩ làm sao để cho ông ba mình ra chỗ khác để có thể được mẹ ôm ngủ.