Vân San dứt khoát không ăn nữa, bước nhanh về phía phòng nghỉ của anh.
Đứng trước cửa phòng vệ sinh, cô áp sát tai lên cánh cửa đóng chặt, tiếng nước chảy đan xen với tiếng rên rỉ nam tính thi thoảng thốt ra từ người đàn ông của cô.
Cô muốn làm liều!
Nghĩ gì làm nấy, cô đếm nhịp rồi mở cửa ra.
Bên trong, Tiêu Sở Hoành sửng sốt nhìn cô, anh đang ngâm mình trong bồn nước lạnh, anh đứng hình, cô cũng đứng hình
Có ngu đến mấy cũng biết anh vào phòng vệ sinh làm gì!
Anh lấy lại sự bình thản, nhướng mày thú vị nhìn cô: "Em vào đây làm gì?"
Cô ngượng đỏ chín mặt, nhưng cô không lùi bước, ngược lại còn bước đến gần bồn tắm.
Cô nhướng mày tỏ vẻ không hiểu: "Anh đang làm gì vậy?"
Nét mặt của anh ngày càng âm u, anh nói: "Muốn biết sao?"
"Đúng...!vậy
"Á..." chỉ mới thốt ra chữ "Đúng" cô đã bị anh kéo người ngã xuống bồn tắm ngồi trọn trong lòng anh.
Cở thể cô cứng đờ trong chốc lát, cô ngồi im không dám động đậy
Cảm nhận được cơ thể cô cứng đờ, anh ôm cô rồi thì thầm bên tai: "Nói anh nghe nào, hửm!"
Vân San bị nhột tai, cô rụt cổ lại như trẻ con làm sai chuyện, đã vậy thì bây giờ có chạy đằng trời!"Em...!em...!Cô lắp bắp nửa buổi chưa nói được nguyên vẹn một câu
Thật là mất mặt mà!
"Ha" Anh bật cười, bàn tay ấm áp và to lớn của anh chầm chậm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô.
Một giây, hai giây, ba giây...!bàn tay cô đã được áp lên lồng ngực màu đồng khỏe khoắn, rắn chắc của anh.
Dường như không muốn cô chạy thoát, bàn tay của anh vẫn áp lên mu bàn tay cô được đặt trên ngực anh
Vào giờ phút này, cô không thể không đối mặt với anh, lần đầu tiên thấy được thân thể rắn chắc của anh.
Bộ ngực kia, sáu múi cơ bụng đó, đường nhân cư đẹp mắt nọ, còn có những thứ đó là của anh, nếu nói cô không có ham muốn đó chính là nói dối.
Dường như thời gian cô im lặng quá lâu, mà anh còn chưa được thỏa mãn, cây gậy cứng rắn của anh vẫn còn dựng thẳng lên, chạm vào bên hông cô.
Mà hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng nhẹ, nên có thể cảm nhận rõ ràng thứ kia của anh vẫn còn cương cứng
Anh cất giọng trầm khàn, cố gắng nén lại ham muốn mà trêu ghẹo cô: "Em ra ngòai trước nhé?"
"Không vội!" Cô đáp lại ngay lập tức
"Anh không phải hòa thượng, người đẹp còn đang ngồi trong lòng nhưng không được chạm vào, em nói anh phải làm sao đây!"
"Em giúp anh nhé?" Anh không phải hòa thượng, cô cũng vậy!
"Em...ha...!Anh còn chưa kịp dứt lời, cô đã nắm lấy thằng nhỏ của anh mà vuốt ve.Xúc cảm mềm mại của bàn tay liên tiếp vuốt lên vuốt xuống, khiến anh không thể không toát ra mấy tiếng kêu khiến người khác đỏ mặt.
Cô không có kinh nghiệm, đây là lần đầu cô thấy thứ đó ngoài thực tế, dù không có kinh nghiệm trong việc này nhưng thế mạnh của cô chính là sinh học.
Mỗi động tác, mỗi cái di chuyển của bàn tay ngọc ngà ấy đều khiến anh thỏa mãn kêu lên, bàn tay cô nhỏ bé, vuốt ve đủ kiểu, đủ tốc độ.
Quy đầu không thể thoát khỏi khoái cảm bị bao lấy.
Bàn tay nhỏ nhắn làm việc, khuôn miệng xinh xắn của cô cũng chẳng chịu để yên.
Cô hôn anh, hôn cùng khắp cơ thể anh.
Chỉ đợi anh đến lúc cao trào thì cô lại dừng lại, sau đó lại từ từ bắt đầu lại một lần nữa, rồi dần dần tăng tốc, cứ lặp đi lặp lại như thế có bảy lần cô mới chịu buông tha.
***
Một giờ sau.
Vân San mặc áo sơ mi đen của anh, ngồi bên giường mặc kệ anh đang sấy tóc cho mình, cô ôm lấy eo anh, dường như không vui, cô lẳng lặng suy nghĩ mất tập trung.
Đến lúc tóc đã được anh sấy khô, anh đã nâng khuôn mặt cô lên
Nhìn xoáy vào ánh mắt có chút tủi thân của cô, anh lo lắng hỏi: "Em sao thế? Không khỏe sao?"
"Không có" Cô nhìn chăm chăm Tiêu Sở Hoành
"Nói anh nghe, nhé?" anh kiên nhẫn, dịu dàng dỗ dành côVân San hít vào một ngụm khí, rồi hỏi: "Anh đã từng ngủ với ai chưa?"
Vừa dứt lời cô đã hối hận, cô thấy mình đang làm mình làm mẩy trước mặt anh.
Đương nhiên cô biết, sống đến từng tuổi ấy, là đàn ông đều sẽ có ham muốn tình dục.
Cô thấy mình đã hỏi thừa rồi!
Anh chợt hiểu ra, thì ra cô vì nghĩ anh từng quan hệ với người khác.
Sơ suất quá, để bé ngoan tủi thân rồi!
Anh ngồi xổm trước mặt cô, vì cô đang ngồi bên lề giường nên khi anh ngồi xổm xuống cô thoảng hoảng hốt.
"Nếu vì chuyện đó làm em tủi thân thì đúng là anh không thể sống nổi nữa rồi!" Tiêu Sở Hoành nắm lấy hai bàn tay cô, kiên định nói rõ.
Tuy cô biết bản thân mình có chút ích kỷ, nhưng nếu là phụ nữ thì đối với người đàn ông sẽ có cảm giác không thích những chuyện đó.
"Vậy..." Cô định nói tiếp lại thôi
"Từ trước đến nay, em là người phụ nữ duy nhất của anh, và sau này cũng thế!"
"Vậy nên, nếu em muốn biết chuyện gì phải hỏi anh nhé, không được tủi thân như vậy nữa, nhé?"
Lời ngon lời ngọt không bằng vài câu nói của anh.
Lời anh nói luôn cho cô an toàn tuyệt đối, cô yêu anh, càng muốn yêu anh hơn.
Nhìn gương mặt đã vơi đi chút buồn phiền của cô, anh thả lỏng tâm trạng, đứng dậy bế cô lên.
Chính là kiểu bế ngực đối ngực.
Vân San được anh bế lên mà ngạc nhiên không thôi
Tiêu Sở Hoành bế cố đến chiếc ghế sô pha lười bập bênh trước cửa sổ sát đất.
Anh nằm xuống, cô cũng thuận theo anh mà nằm sắp lên người anh.
Sau đó liền được anh đắp chăn mỏng lên thì cô mới nhớ đến mình chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi của anh.
Cô ngại ngùng nói: "Chiều nay mấy giờ anh làm việc?"
"Chiều nay anh rảnh, bây ngờ còn sớm ngủ một lát với anh nhé?"
"Sao không ngủ ở giường lớn?" Cô khó hiểu hỏi anh, anh cũng thích nằm ghế lười ngủ à?
Suy nghĩ vừa lướt qua đã bị anh dập tắt: "Chẳng phải bé ngoan của anh thích nằm ngủ trên ghế bập bênh sao? Bé ngoan của anh thích, anh cũng thích!"
Sao anh biết cô thích ngủ trên ghế bập bênh thế? Đây quả thật là sở thích quái dị của cô, từ lúc còn nhỏ, cô thường xuyên ngủ quên trên ghế bập bênh, dần dần biến thành thói quen, sở thích đặc biệt.
Nếu đến nhà cô thì có thể trông thấy ghế lười bập bênh bất cứ căn phòng nào! Đó là thành quả của ông nội và ba cô.