Cưng Chiều Giai Nhân


Phạm Duy Lễ đã có mục tiêu mới thì làm sao mà còn quan tâm đến cô ta, ông ta ghét bỏ nói: "Câm mồm đi, ầm ĩ cái gì?"
Đằng Yến ấm ức chạy đến níu lấy cánh tay ông ta: "Anh Lễ, là cô ta đánh em mà"
Đăng Yến là kiểu người mê tiền tài, là người đàn bà tham vọng, không muốn làm nhưng lại muốn ăn sung mặc sướng, cô ả bỏ ra rất nhiều công sức cũng như tiền bạc để thay đổi bản thân.
Nói chính xác là thay đổi cơ thể.

Nhìn bầu ngực căng đầy nhưng sập xệ của cô ta, đó chính là hậu quả chơi đùa quá mức với hai túi silicon trong ngực cô ta.
Phạm Duy Lễ hất tay cô ta ra làm cô ta bổ ngã xuống đất.

Đằng Yến khó tin, trợn mắt nhìn hắn, chỉ giữa mặt hắn rồi hét lớn: "Cái thằng cáo già này, làm cái chó gì thế?"
Thắng cáo già? Cái chó?
Những từ này lọt vào tai tất cả mọi người, cũng khiến cho Phạm Duy Lễ đen mặt: "CMN, mày nói ai là thắng cáo già hả con điếm!"
Mọi người: "..."
Phạm Duy Lễ giáng Đằng Yến một tát, cô ta cảm thấy mình bị điếc rồi!

"Có chuyện gì thế?"
Đúng lúc này, có người lên tiếng ngăn lại hành động của Phạm Duy Lễ, người đó là Trần Lập.Viên cảnh sát đứng bên cạnh hít gió ấm từ Phạm Duy Lễ thấy Trần Lập thì hoảng hồn chạy lại báo cáo
"Đội trưởng Trần, đây là vụ ẩu đả nho nhỏ giữa hai người phụ nữ thôi ạ!"
"Nho nhỏ? Vậy mà cậu cũng chưa giải quyết xong? Bây giờ còn để ẩu đả ngay tại cục cảnh sát thì còn ra thể thống gì?"
Viên cảnh sát bị mắng thì vội cúi mặt, không dám ho he, liếc Phạm Duy Lễ
Phạm Duy Lễ nhận được tín hiệu cầu cứu từ hắn thì thong dong đi đến trước mặt Lý Nhã Trúc: "Giải quyết chuyện này rất đơn giản, hôm nay HS mất hợp đồng vì cô, nếu cô bằng lòng...!thì chuyện sẽ dễ dàng gấp bội!"
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn thân thể Lý Nhã Trúc, ánh mắt ghê tởm ấy khiến cô buồn ói.
Chưa từng thấy thứ gì ghê tởm đến vậy.
Trần Lập nhíu mày nhìn hắn như một thằng đần, mạnh giọng quát: "Phạm Duy Lễ, đây là cục cảnh sát, không phải nhà nghỉ!"
Tiếng quát lớn của Trần Lập khiến mọi người giật thót tim, không khí bấy giờ mới thật sự gò bó, nghiêm nghị
Vân San: "Giám đốc Phạm, tôi thay mặt Chủ tịch HS xin lỗi ông vì chuyện ngày hôm nay, còn về hợp đồng hợp tác, nếu ngài đã nói như thế thì chúng ta cũng không cần miễn cưỡng, mọi chi phí thuốc thang của cô Đằng sẽ do chúng tôi chi trȧ!"
Phạm Duy Lễ nghe cô nói thì khinh thường nhìn cô: "Cô là thá gì mà thay mặt HS?"Phúc Dạ vẫn luôn im lặng đứng sau Vân San, nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho cô và thay mặt Tiêu Sở Hoành chống lưng giúp cô.

Phúc Dạ nghe Phạm Duy Lễ nói thế thì có chút lo lắng, anh suy nghĩ có nên giúp đỡ hay không thì đã nghe Vân San dõng dạc nói:
"Vậy thì ngài là cái thá gì mà đòi ký hợp đồng với HS?"
Vân San vẫn giữ thái độ bình thản, cô nhếch miệng đáp trả Phạm Duy Lễ
Phạm Duy Lễ tức giận, nhưng chớp nhoáng hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt biến thái: "Cô Lý đây không chịu, hay là cô thay cô ta đi, vậy thì hợp đồng này cũng đâu phải là không thể, thế nào?"
Vân San bật cười thành tiếng: "Đúng là già mà không nên nết, chỉ với ông và chiếc chuối nhỏ của ông mà cũng được yêu quý nhỉ, không nhìn thấy Cô Đằng sao, thế nào nhỉ, nhìn mà chẳng ưa nhưng cũng phải ngậm lấy mà dùng ư?"
Phạm Duy Lễ bị xúc phạm lần hai: "Con đàn bà này.."
"Dừng lại!" Một lần nữa tiếng quát của Trần Lập lại phải cất lên
"Phạm Duy Lễ, Lý Nhã Trúc, Đằng Yến, và hai người đi cùng sẽ lần lượt vào lấy lời khai!"
Đúng lúc này, điện thoại của Phạm Duy Lễ vang lên, hắn bực mình mà nhận máy: "Có chuyện gì?"
"Giám đốc, có người đăng tin công ty chúng ta trốn thuế, bây giờ người của Tổng cục thuế đã đến công ty rồi, ngài mau về đi, chúng tôi sắp không trụ nổi nữa rồi!"

Ông ta hấp tấp mà trượt phải nút loa ngoài nên cuộc đối thoại đều lọt vào tai mọi người.Một tin tức từ trên trời giáng xuống khiến ông ta choáng váng, Phạm Thị của ông ta bao công gây dựng đã bị điều tra thuế đến nơi rồi, nếu bị phát hiện trốn thuế thì lần này lành ít dữ nhiều!
"Đ.

mẹ, gắng đi, tôi sẽ về ngay bây giờ." Nói xong ông ta cúp máy, định ra về, nhưng đâu có dễ.

Vân San liếc mắt với Phúc Dạ, hắn hiểu ý tiến lên ngăn ông ta lại: "Muốn đi? Đâu có dễ vậy, dọn dẹp xong đống hỗn độn trước mắt đã nào."
"Không cần kiện tụng gì nữa, không cần giải quyết nữa..." không thấy ông đây vội mà sắp đái ra quần à?
"Ông Phạm, nếu đã bỏ qua chuyện hợp đồng thì bây giờ chúng ta phải nói đến việc ông gây mất trật tự ở cục cảnh sát chứ, đánh người ở cục cảnh sát nữa cơ mà"
Trần Lập nhanh miệng nói, anh đã nhận ra người đàn ông ngăn Phạm Duy Lễ từ đầu đến cuối luôn bảo vệ cô em họ của mình.
Là người mình!
"Cút ra cho ông đây!" Phạm Duy Lễ tức điên lên mà hét vào mặt Phúc Dạ.
Phúc Dạ trợn mắt lập tức khiến ông ta im bặt.
Đúng lúc này, Lưu Dung thong thả đến muộn.

Vừa nhìn thấy Lưu Dung, nhân viên HS kinh ngạc nhìn cô.


Mọi người đều biết vị này, đây có lẽ là nhân vật cấp cao trong công ty, lúc họp cổ đông đội ngũ thư ký đã trông thấy cô tham gia.
Vui mừng chưa kịp qua thì chuyện kinh ngạc đã đến.
Ai cũng thấy Lưu Dung đi đến bên cạnh Vân San: "Xin lỗi phó chủ tịch, tôi đến muộn!"
Một lần nữa, ai nấy đều há hốc mồm, ngạc nhiên không thôi, lúc nãy họ đều nghe Vân San nói thay mặt HS đến giải quyết chuyện này nên khi nghe Lưu Dung nói thế thì không dám nghi ngờ thật giả.
Chỉ riêng Tề Vi khinh thường nhìn Vân San.
"Ha ha ha, cô ta? phó chủ tịch?" giọng cô ta đầy khinh bỉ, ghen ghét vang lên giữa không khí kinh ngạc này
"Sao bố tôi lại chưa từng nhắc đến công ty có phó chủ tịch nào tên Vân San thế nhỉ? Ha ha ha..."
Vừa nói vừa cười ha hả.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta bị điên rồi!
"Tôi cũng đau biết bố cô là ai."
Anh đã đi được một lúc rồi mà chuyện ngoài này vẫn chưa được giải quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận