Trở lại ghế lô, Dụ Thu sớm đã nằm bẹp ở trên sô pha, thấy Chu Cảnh Kham đã trở lại cũng không dậy nổi, ngưởng đầu nhìn lại, "Cậu sao đi lâu vậy?"
"Gặp Tề Tu Ninh."
Dụ Thu nghĩ, "Anh ta với Hứa Vân Tri quan hệ không tồi đúng không?"
"Ừ." Chu Cảnh Kham đi đến bên cạnh sô pha, ngồi xuống, hướng mắt nhìn dưới lầu, Tề Tu Ninh không có về bàn rượu.
Dụ Thu vui vẻ: "Anh ta chắc hẳn muốn đem bộ mặt thật của cậu đến cho Hứa Vân Tri xem ngay tức thì luôn?" Cậu cười vài tiếng, đột nhiên thấy Chu Cảnh Kham lạnh lùng, cậu xoa chóp mũi, nói sang chuyện khác, "Nhưng hai người có thể nói chuyện giao lưu một chút cũng được, tóm lại cậu và anh ta cũng có chút giống nhau."
"Anh ta không có chứng cứ."
Dụ Thu sửng sốt một chút, mới phản ứng nhìn qua Chu Cảnh Kham, " Về cái này khẳng định quán bar chúng ta có quy định như vậy thật tốt, cậu lúc trước muốn định ra cái quy tắc này tôi còn lo lắng khách hàng sẽ khó chịu, không nghĩ tới lại hữu ích như thế...!" Cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, thanh âm có chút nghi vấn, "Không lẽ cậu đã suy xét đến cái này đi?"
Chu Cảnh Kham không lên tiếng, nhưng Dụ Thu xem ra đây chính là thừa nhận.
Cậu mấy năm nay đi theo Chu Cảnh Kham kiếm lời được một ít tiền, lúc đó cãi nhau với ba mẹ nên càng có chút bản lĩnh, nhưng những hạng mục kiếm tiền đó trên cơ bản đều là Chu Cảnh Kham ra chủ ý, hắn đầu tư cũng rất khôn khéo.
Cùng Chu Cảnh Kham lăn lộn lâu như vậy, cậu không thể không thừa nhận đầu óc đối phương so với mình chênh lệch quá nhiều, trong lòng sinh ra rất nhiều hâm mộ.
Dụ Thu ngơ ngơ đầu óc, hỏi vấn đề khác: "Cậu ra ngoài ở ba cậu đồng ý sao?"
Nói đến thật kỳ quái, Chu Thành Hùng rõ ràng là người phong lưu, thậm chí sinh ra hai đứa con hoang, ngoài Chu Cảnh Kham còn có một cô con gái, lại không thể hiểu được quan niệm gia đình viên mãn của ông ta, đem hai người con hoang tiếp trở về nhà.
Không chỉ có như thế, Chu Thành Hùng yêu cầu tất cả các con đều phải ở tại trong nhà, lúc trước Chu Cảnh Tránh muốn dọn ra đi đều không được chấp thuận, Dụ Thu thật sự tò mò hắn là thuyết phục ông ta như thế nào.
Chu Cảnh Kham giải thích đơn giản: "Dì Liễu bị bệnh."
Dì Liễu chính là người vợ đầu của Chu Thành Hùng, Liễu Nguyên Mẫn, khoảng thời gian trước bị bệnh, phải làm phẫu thuật, gần đây chuyển về nhà chăm sóc.
Có lẽ là sinh bệnh yếu ớt làm Chu Thành Hùng có chút gọi là lương tâm trở về, đối với Liễu Nguyên Mẫn sinh ra một chút áy náy, Chu Cảnh Kham thừa dịp đó chuyển ra ngoài ở, sẽ không quấy rầy đến Liễu Nguyên Mẫn dưỡng bệnh, ông Chu liền đáp ứng, nhưng bắt buộc mỗi tuần về nhà một lần, cả nhà tụ họp.
Vừa về nước, vẫn là yêu cầu về nhà một chuyến, ít nhất phải đối với Liễu Nguyên Mẫn tỏ vẻ quan tâm, Chu Cảnh Kham uống xong cốc rượu trong tay, liền đứng dậy rời đi: "Có tin tức nhớ nói cho tôi."
Ngày hôm sau, Chu Cảnh Kham xách theo hộp quà trở về Chu gia.
Liễu Nguyên Mẫn đang ở vườn hoa nhỏ phơi nắng, bảo mẫu dìu bà đi ngắm hoa.
Chu Cảnh Kham đi qua, lễ phép chào hỏi: "Dì Liễu, thân thể dì thế nào?"
Liễu Nguyên Mẫn khuôn mặt tái nhợt, mới vừa làm xong phẫu thuật nên suy yếu, nhìn hắn cười nhẹ: "Khá hơn nhiều, cảm ơn con quan tâm."
"Con tặng cho dì một món quà, không biết dì có thích không."
Liễu Nguyên Mẫn nhận, lập tức liền mở hộp quà ra.
Trong hộp là một bình hoa, trên thân bình có điêu khắc những nét đẹp tinh hoa của La Mã cổ, thập phần tinh xảo.
Nàng cẩn thận đem bình hoa nhìn một lượt, mặt mày thả lỏng không ít, ý cười cũng rõ ràng, "Thật đẹp, cảm ơn con."
Sau đó kêu người hầu đem bình hoa đặt vào trong nhà, Liễu Nguyên Mẫn ngửa đầu với Chu Cảnh Kham nói: "Ba con hình như ở thư phòng, đi tìm ông ấy chút."
Trong thư phòng, Chu Thành Hùng đang ở luyện thư pháp, Chu Cảnh Kham đành phải chờ ở một bên.
Viết xong một trương, Chu Thành Hùng mới dừng bút, lấy khăn ướt lau tay, hỏi: "Con qua thăm dì Liễu sao?"
Chu Cảnh Kham gật đầu: "Dì Liễu ở vườn hoa phơi nắng, vừa mới qua chào hỏi, tặng một món quà cho dì, có vẻ dì thật sự thích."
Chu Thành Hùng vui mừng mà cười: "Không tồi, từ lúc sinh bệnh cảm xúc của bà ấy luôn thất thường, có thể làm bà ấy vui vẻ thì thật tốt."
Chu Cảnh Kham rũ mắt nghe, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Chu Thành Hùng không phát hiện ra, đi đến bên kia bàn trà ngồi xuống, rót trà, "Con thật sự không trở về nhà sao?"
"Không cần, dì Liễu mới vừa làm xong phẫu thuật cần tĩnh dưỡng, ở công ty, công việc khó tránh khỏi tăng ca trở về muộn, nhiều ít sẽ quấy rầy đến dì nghỉ ngơi."
"Đã tìm được chỗ ưng ý chưa?"
"Vừa trở về còn chưa có đi xem qua."
Chu Thành Hùng nâng chén trà lên thổi, chậm rãi nói: "Tìm không thấy thì liền trở về đi, người một nhà vẫn là ở cùng một chỗ là tốt nhất."
Thành phố này rộng lớn, phát triển thế, sao có thể không tìm thấy một căn hộ hài lòng, Chu Cảnh Kham không phản ứng ông ta, "Con nhờ Vân ca tìm giúp một chút, hẳn là rất nhanh có thể tìm được."
"Đứa nhỏ nhà Hứa gia?" Chu Thành Hùng nghĩ, hỏi, "Các con vẫn còn liên hệ?"
"Anh Hứa Vân thật sự rất tốt với con."
Chu Thành Hùng đôi mắt hơi cong lên, "Đứa nhỏ kia quả thật không tồi, con có việc gì khó khăn liên quan tới công việc cũng có thể hỏi cậu ta."
Chu Cảnh Kham dừng một chút, "Anh Hứa Vân rất vui lòng giúp con, nhưng cũng phải nói hai nhà có phạm vi làm ăn không giống nhau, năng lực có hạn."
"Nói như thế nào thì cậu ta cũng đã công tác nhiều năm, một ít kinh nghiệm vẫn phải có." Chu Thành Hùng trên mặt tươi cười thêm chút, uống xong ngụm trà, phất tay nói, "Đi xuống đi, chốc ăn cơm trưa cùng con giao phó công việc."
Vì để công bằng, công ty bất luận có sự tình gì, Chu Thành Hùng đều sẽ gọi cả nhà đến đông đủ mà tuyên bố, nếu có người bất mãn đều có thể nói ra.
Nếu cuối cùng mâu thuẫn không giải quyết được, Chu Thành Hùng sẽ lấy chuyện ăn cơm trước hòa hoãn mâu thuẫn.
Đương nhiên, điều này cũng có ý nghĩa là sẽ không có cái gì thay đổi.
Trong bàn cơm trưa, Chu Thành Hùng tuyên bố giao phó cho Chu Cảnh Kham phụ trách hạng mục Bích Hồ Loan Nhị Kỳ.
Chu Cảnh Kham đáp: "Con đã biết, cảm ơn ba."
Vừa dứt lời, Chu Cảnh Tránh liền bất mãn mà phản bác: "Ba, nó vừa mới trở về, liền phụ trách hạng mục lớn như vậy, không tốt lắm đâu?"
"Không có việc gì, có một hạng mục làm kinh nghiệm, em ấy vừa làm vừa lúc học được, coi như luyện tập."
Chu Cảnh Tránh cắn môi, hiện tại hắn có thể phụ trách hạng mục này không xa, vốn dĩ nghĩ có thể hoàn thành nhanh chóng hạng mục hiện tại, thuận tiện tiếp nhận hạng mục Bích Hồ Loan, không nghĩ tới lại giao cho Chu Cảnh Kham.
Hai cái hạng mục gần như vậy, rất có thể Chu Thành Hùng sẽ xem xét hắn chứ.
"Còn có cái gì muốn nói?" Chu Thành Hùng lướt ánh mắt qua đi, cuối cùng rơi xuống đứa con gái Chu Cảnh Phỉ, "Cảnh Phỉ con nghĩ thế nào?"
Chu Cảnh Phỉ mở miệng, "Con còn đi học, không hiểu chuyện công ty, ba chính là người đứng đầu công ty, ba muốn như thế nào liền an bài như thế."
Chu Thành Hùng vừa lòng mà cười: "Được rồi, ăn cơm đi."
Đáp ứng yêu cầu của Chu Thành Hùng, Chu Cảnh Kham hôm nay ở lại nhà một đêm.
Nhưng ở nhà không có gì, hơn nữa ngoài điện thoại đều không có nhiều thiết bị điện tử, làm chuyện gì đều không tiện.
Buổi chiều 4-5 giờ, ánh sáng len lỏi qua từng tầng mây chiếu xuống, Chu Cảnh Kham chuẩn bị đi ra ngoài một chút.
Mới vừa đi ra khỏi phòng khách liền đụng mặt Chu Cảnh Tránh, hắn tùy ý gật đầu làm như chào hỏi, rồi muốn xoay người rời đi.
Chu Cảnh Tránh vội vàng gọi hắn lại: "Đứng lại!"
Chu Cảnh Kham đành phải dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn anh ta: "Chuyện gì?"
Chu Cảnh Tránh oán hận mà nhìn hắn, "Đừng tưởng rằng ba cho mày một cái hạng mục lớn liền kiêu ngạo tự mãn, cái gì cũng chưa tiếp xúc qua, làm không được thì chính mày mất mặt mũi."
"Anh hoàn thiện xong hạng mục của anh đi rồi nói chuyện với tôi." Chu Cảnh Kham cười, "Nền công trình làm nửa năm cũng chưa xong, không bằng nhờ tôi suy xét giúp cho?"
"Mày!"
Chu Cảnh Kham lười nghe anh ta ấu trĩ mà buông lời hung ác, xuống lầu rời đi.
Cái này khu biệt thự này phương tiện đầy đủ hết, đem phòng tập thể hình cùng khu trò chơi xây liền bên nhau, là nơi náo nhiệt nhất.
Lúc này còn có chút pin trên điện thoại, cũng đã có không ít nhóc con ở nơi đó vui đùa ầm ĩ.
Chu Cảnh Kham tìm góc an tĩnh, lấy điện thoại xem tin nhắn.
Hắn với người trẻ con rất không hợp nhau, có mấy nhóc con luôn nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò.
Nhưng đại khái nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của hắn, không có ai tiến lên chào hỏi hắn.
Nhìn cảnh tượng này làm hắn tự giác mà nhớ tới khi còn nhỏ.
Mẹ hắn chính là tiểu tam, không có đạo đức, cũng lớn lên không có tình thương của mẹ.
Biết chính mình không có tiền, bà ta liền dùng cái gọi là tình thân, lợi dụng đứa con nhỏ của mình lấy làm cái cớ đòi tiền Chu Thành Hùng.
Chờ đến 4-5 năm sau, Chu Thành Hùng đột nhiên muốn đem hắn về nhà, bà ta nhận được một khoản tiền lớn cũng hoàn toàn rời khỏi Chu Thành Hùng.
Thân sinh mẹ đối với hắn không có tình cảm gì, bình thường không ở nhà.
Được Chu gia đón về, hắn vui vẻ, cho rằng chính mình rốt cuộc cũng có gia đình, nhưng trên thực tế lại chỉ là bước vào một nơi lạnh lẽo không có tình thương khác.
Bởi vì là con hoang, cho dù Liễu Nguyên Mẫn không có quyền phản đối hắn tiến vào trong nhà, nhưng đối với hắn sẽ rất lạnh nhạt.
Thái độ của dì Liễu, Chu Cảnh Tránh cùng những người trong nhà đối với hắn đương nhiên cũng không tốt đẹp.
Khi đó, hắn ở nhà sẽ rất buồn tủi, liền sẽ chạy tới nơi này.
Nhưng không biết có phải Chu Cảnh Tránh nói cái gì đó với đám nhóc, mặt khác đám nhóc với hắn đều không quen biết.
Cho nên phần lớn thời gian, hắn đều là ngồi ở một góc một mình, giống như hiện tại, nhìn đám trẻ con chơi thành một nhóm rất vui.
Rồi đến một ngày nào đó, Hứa Vân Tri xuất hiện.
Một chút cũng không hiếu kỳ hắn tại sao lại ngồi một mình một góc như vậy, ôn nhu mà ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, hỏi hắn tên là gì, muốn sờ thử bạn cún của Hứa Vân Tri không...
"Gâu gâu!"
Chu Cảnh Kham lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại.
Hứa Vân Tri mặc một bộ quần áo thoải mái, cùng chú cún từ khu tập thể hình phía trước chạy qua.
Hồi ức đột nhiên biến thành hiện thực, Chu Cảnh Kham mở to hai mắt nhìn, không biết nên phản ứng như thế nào.
Hứa Vân Tri chạy vòng quanh khu tập thể hình một vòng, đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt mãnh liệt, tìm kiếm xung quanh, phát hiện Chu Cảnh Kham ngồi ở một góc, gương mặt không rõ mà nhìn mình.
Anh đi qua, đôi mắt cong lên hỏi: "Trở về khi nào?"
Thấy hắn không lên tiếng, Hứa Vân Tri thấy có chút lạ, nhưng nghĩ đến tình huống nhà hắn, liền chuyển chủ đề, hỏi: "Không có việc gì làm, muốn cùng anh dắt bé cún đi dạo không?"
Chu Cảnh Kham gật đầu, nghẹn giọng nói: "Anh ơi..."
Hứa Vân Tri cười đáp: "Ừm?"
Chu Cảnh Kham đứng dậy, chạy qua, gắt gao mà ôm chầm lấy anh.
Edit: Sơ hở cái là ôm crush ngay:>.