" Hạ Vũ, hiện tại ở phía trước có rất nhiều phóng viên và antifan.
Đã chặn hết cổng của công ty rồi, mình không thể vô được " Ánh Tuyết quay lại nói.
- " Cổng sau thì sao? "
- " Cổng sau cũng có, khi nãy nhân viên vừa báo với chị.
Hay để chị xuống đánh lừa bọn họ? " Ánh Tuyết đưa lên sáng kiến.
- " Vậy...chị cẩn thận " Ninh Hạ Vũ gật đầu đồng ý, Xe dừng lại trước cửa công ty lập tức liền bị phóng viên và antifan bao vây.
Vài vệ sĩ xuống xe trước sau đó mở cửa trước cho Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết cùng đám vệ sĩ đi cùng đi, cố tình đi ngang đường để kéo đám phóng viên đó ra khỏi cổng.
Nhân cơ hội không người đấy Ninh Hạ Vũ lập tức leo xuống xe chạy một mạch thật nhanh vào trong.
.
.
.
- " Mệt chết mất " Ánh Tuyết thở hì hục mở cửa vào phòng rồi ngồi lên ghế.
- " Chị vẫn ổn chứ? " Ninh Hạ Vũ lo lắng hỏi lại.
- " Không sao, đám phóng viên đấy thấy chị không phải em nên đã bỏ đi hết.
"
- " Được rồi nói chuyện chính.
Lần này chuyện sảy ra rất nhanh, tôi cũng không kịp phản ứng.
Sáng nay tôi đã ổn định lại các công ty quảng cáo và hứa rằng sẽ cho họ một câu trả lời.
Nhìn qua thì cũng biết là có người đứng sau hãm hại và họ cũng đã có sự chuẩn bị rất lâu.
Ngay cả thời gian Hạ Vũ vắng mặt hay xuất hiện đều gần như là trùng khớp.
Tôi đã liên lạc với bộ phận truyền thông kêu họ ép thông tin xuống nhưng có lẽ vẫn vô dụng " Hà Trung nói
- " Chuyện đến mức này....Hà Tổng , tôi muốn mở buổi họp báo " Ninh Hạ Vũ nói .
- " Họp báo ? Hạ Vũ em định làm gì ? " Hà Trung nghi hoặc lo lắng liền hỏi lại .
- " Hà Tổng anh yên tâm , chỉ cần anh giúp tôi tổ chức cuộc họp báo này.
Còn lại tộ và chị Tuyết sẽ tự giải quyết " Ninh Hạ Vũ đáp với giọng nói đầy quyết đoán .
- " Được , em muốn tổ chức vào lúc nào ? "
- " Ba ngày sau , lúc đấy anh hãy mời thật nhiều phóng viên vào.
Càng nhiều càng tốt "
- " Được " Hà Trung anh rất tin tưởng vào thực lực của Ninh Hạ Vũ , để đi đến được như ngày hôm này thì cũng không phải dễ dàng gì .
9h Khách Sạn HP
- " Mục Tổng cảm ơn ngài đã đồng ý giúp tôi " Mộng Điệp với dáng vẻ khiêu gợi mặc một bộ đồ ngủ chỉ với vài mảnh vải che thân yểu điệu lướt qua lướt lại trước mặt Mục Kiến Thụy.
- " Bảo bối , em thật đẹp.
Chỉ cần cưng ngoan ngoãn hầu hạ cung phụng ông đây thì mọi thứ cưng sẽ được như ý nguyện " Mục Kiến Thụy ánh mắt say mê vẻ đẹp lẳng lơ của Mộng Điệp , tay sờ mó lung tung .
Mục Kiến Thụy là một lão già dê , hắn ta tính đến này cũng 45 tuổi.
Là chủ của công ty giải trí Mục Vân , công ty giải trí Mục Vân luôn là đối thủ cạnh tranh quyết liệt với công ty giải trí WG.
Mộng Điệp cô ta từ lâu đã căm ghét Ninh Hạ Vũ , vì mọi thứ cô ta muốn có phải đánh đổi lại nhiều thứ , còn Ninh Hạ Vũ thì lại dễ dàng có được như thế.
Cô ta đương nhiên không can tâm , vậy nên từ lâu đã âm thầm quyến rũ Mục Kiến Thụy.
Nhằm đạp đổ Ninh Hạ Vũ , scandal lần này cũng chính do cô ta đã nhờ cậy vào Mục Kiến Thụy để thực hiện.
- " Đến giờ rồi , chúng ta chơi trò chơi thôi " Mục Kiến Thụy cười nham hiểm đứng dậy từ tủ lấy ra một sợi dây xích chó cùng với sợi dây roi đen.
Mộng Điệp nhìn thấy vậy liền xanh mặt cô ta cảm giác có điều không may sắp xảy ra với mình.
- " Mang vào đi " Mục Kiến Thụy đưa sợi dây xích cho Mộng Điệp bắt cô ta mang vào.
- " Cái gì cơ ? Tại sao tôi phải mang nó? "
Mộng Điệp bây giờ đã có chút hoảng loạn , bề ngoài ông ta trông điềm đạm như thế không ngờ tâm lý lại biến thái chó má như thế này.
- " Bảo bối , anh là anh thích nuôi một con chó trung thành.
Nhưng mà biết sao bây giờ? Anh lại ghét bởi sự phiền phức của nó , cục cưng ngoan nào hãy làm chó cho anh cưng chiều đi "
- " Ông....ông...." Mộng Điệp sửng đơ người , sợ hãi tột cùng.
Ban đầu cô chỉ nghĩ hắn ta là u mê sắc đẹp mới đồng ý giúp cô Không ngờ âm mưu đen tối thật sự hôm nay mới chính thức bắt đầu.
- " Sao? Có làm không? Nên nhớ tôi nâng em lên được tôi cũng có thể đạp em xuống được.
Mộng Điệp em là một cô gái thông minh vậy nên hãy biết điều một chút, làm vừa ý tôi rồi sau đó tôi sẽ thõa mãn mưu cầu dục vọng của em "
Nghe vậy cô ta mới sợ hãi cả người run rẩy vừa tức giận vừa uất ức, tự nhắc bản thân phải nhẫn nhịn bởi để đi đến ngày hôm nay cô ta đã bỏ ra quá nhiều vậy nên nó không thể bị hủy hoại như thế.
Đôi tay run rẩy từ từ cầm sợi dây xích lên rồi đeo lên cổ, sau đó chống người xuống le lưỡi ra như một con chó đích thực.
- " Vậy mới đúng chứ, mau sủa đi sủa vài tiếng anh nghe nào haha " Mục Kiến Thụy cười thõa mãn hắn ta lại tiếp tục ra lệnh.
Mộng Điệp nghe vậy cũng liền cảm thấy khó chịu, hít thở sâu rồi từ từ sủa lên vài tiếng.
- " Gâu....gâu....gâu "
- " Haha em sủa tệ thật đấy, con chó sủa còn hay hơn em.
Quá rẻ mạt haha, mau trèo lên đây le lưỡi liếm mặt ông đây đi.
Con chó thích liếm mặt chủ lắm mà, mau làm cho giống vào " Mục Kiến Thụy buôn lời chế giễu.
Mộng Điệp tiếp tục nhẫn nhịn từ từ bò lên giường, cô ta nhìn chằm chằm vào Mục Kiến Thụy do dự không chịu làm theo ý liền lập tức bị lão ta tán cho một cái rõ đau vào mặt.
- " Bóp, con điếm.
Mau lên đừng để ông đây mất hứng "
Mộng Điệp đã thực sự rất hoảng sợ nhưng có vẻ cô ta vẫn không hối hận với những việc mình đã làm.
Cô ta ở đây bây giờ còn thua cả một con chó , nhưng vẫn chấp nhận chịu sự nhục nhã đấy để đạt được khao khát riêng của cô ta.
Đạt được cái hào hoa xa xỉ không chân thật, vậy nhưng cũng chẳng thể nào ngăn cản được lòng tham vô đáy cứ thế mà dần dần rồi dần dần lấn sâu vào bóng tối.
Trước mắt khán giả cô ta cao thượng đẹp đẽ hồn nhiều bao nhiêu thì khi về hiện thực cô ta lại đen tối thâm hiểm đến mức ghê tởm.