" Alo mẹ à ? Mới sáng sớm mẹ gọi có việc gì không? " Ninh Hạ Vũ với dáng vẻ lười biếng nằm ườn trên giường nghe điện thoại.
- " Hạ Vũ, con vẫn ổn chứ? Có cần ba mẹ giúp đỡ gì không? Nếu con cần cứ nói một tiếng ba mẹ sẽ giúp con.
"
- " Không cần đâu mẹ, con vẫn ổn.
Buổi họp báo chiều nay sẽ kết thúc tất cả, mẹ và ba cứ yến tâm.
" Cô đáp
- " Được, nhớ ăn uống điều độ.
Đừng có chăm chăm giảm cân mà bỏ bữa nhé con! "
- " Dạ, con biết rồi "
Kết thúc cuộc trò chuyện xong cô cũng rời giường đi làm vệ dinh cá nhân, tập yoga sau đó ăn sáng.
Mọi việc đều diễn ra như hằng ngày, Ninh Hạ Vũ ngồi xuống ghế sofa tay cầm theo vài tấm ảnh.
Nhân vật chính xuất hiện trong đấy chính là Mộng Điệp và Mục Kiến Thụy.
Ánh Tuyết vừa đến cũng nhìn thấy bức ảnh đó liền tò mò hỏi.
- " Ảnh này...là? "
- " Một tháng trước em có đi chăm sóc da mặt làm đẹp, buổi tối về đi bộ gần đến khách sạn thì thấy cô ta và Mục Kiến Thụy.
Tiện tay đưa điện thoại lên chụp thôi, nghĩ nó sẽ vô dụng nhưng cuối cùng thì nó lại là một công cục tốt để trả đũa lại cô ta "
Ninh Hạ Vũ cũng không thèm chơi ba trò bẩn thỉu sau lưng, vốn nghĩ chụp xong về cũng xóa thôi chứ không có ý định sẽ đưa cho các phóng viên đăng bài gây bão mạng.
Nhưng vì bận quá nên cũng quên mất luôn không xóa, đến bây giờ trùng hợp thay nó lại có tác dụng.
- " Em định sẽ phát tán chúng vào buổi họp báo? "
- " Sẽ không! Chị cứ đợi đi, sẽ có kịch hay đợi chúng ta " Ninh Hạ Vũ cười nhếch mép.
' Người không phạm ta, ta không phạm người.
Bà đây đã không muốn chọc ghẹo mà cứ thích khều thôi thì có qua có lại.
Đợi đấy đi rồi chị đây sẽ cho ngươi biết tay '
Còn 5 tiếng nữa là đến giờ họp báo .
- " Chị Tuyết, đã liên lạc với Trường Hồi chưa? "
- " Liên lạc rồi, cậu ta nói là đã chuẩn bị ổn thỏa.
"
- " Được " Ninh Hạ Vũ gật đầu nhanh chóng uống một cốc nước, bây giờ tâm trạng cô lúc này khá lo lắng không hiểu lo lắng vì chuyện gì nhưng cứ thấy thấp thỏm không yên...chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
________
Giờ họp báo cũng chính thức bắt đầu, các phóng viên đã đến đầy đủ.
Họ nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình chuẩn bị giấy bút câu hỏi và máy ảnh để làm việc.
Trong Hậu trường
- " Tút...tút...tút " tiếng điện thoại
- " Làm sao đây Trương Hồi hắn ta không nghe máy.
- " Anh ta không phải là chơi khăm mình đấy chứ? Đến giờ này rồi sao còn chưa xuất hiện? Gọi cả trăm cuộc nhưng vẫn không bắt máy.
" Ninh Hạ Vũ lo lắng sốt ruột đáp.
- " Chị Tuyết tôi đã kéo dài hơn 30 phút rồi,không thể kéo dài thời gian thêm nữa.Chị mau nghĩ cách giải quyết đi, ở bênh ngoài các phóng viên đang dần bực bội rồi " Một nhân viên hớt hải chạy vào báo.
- " Cậu lên đấy ráng kéo đài thêm 5 hay mười nữa đi " Ánh Tuyết đáp.
- " Không cần đâu, em sẽ lên đấy luôn.
Trương Hồi hắn ta sẽ không đến nữa đâu " Ninh Hạ Vũ vừa nói vừa chỉnh chu lại quần áo tóc tai, lấy cây son trên bàn quẹt lên môi mình thêm một tí nữa.
Cô thở dài một cái rồi mỉm cười đi lên.
Mọi người ở sau hậu trường bây giờ chỉ biết âm thầm cầu nguyện.
- Lên rồi lên rồi kìa
- Mau chụp lại mau lên
- " Chào mọi người, rất vui khi được gặp mọi người ở đây.
Dạo gần đây vụ lùm xùm giữa tôi và Trương Hồi vẫn còn là một chủ để sôi nổi khiến ai cũng tò mò.
Nhân cơ hội hôm nay tôi sẽ giải đáp tất cả.
"
- Cô Ninh Hạ Vũ, tôi muốn hỏi là có phải cô đang được Trương Hồi bao nuôi không?
- Trương Hồi là gì của cô?
- Với địa vị hiện tại bây giờ đều nhờ vào việc bao nuôi mà có được sao?
- Chuyện này cô có giải thích gì không?
- MV chuẩn bị phát hành đây cũng là khoản đầu tư của Trương Hồi sao?
Vô vàng câu hỏi hết sức vô lý được đặc ra, bọn phóng viên đúng là lắm trò nhiều tật.
Ninh Hạ Vũ mỉm cười nhẹ rồi nói
- " Đầu tiên tôi muốn giải thích rằng tôi và Trương Hồi chẳng quen biết gì nhau cả, cũng lắm anh ta sẽ biết tôi qua trang mạng tôi biết anh ta qua tin tức.
Chỉ vậy thôi chứ cũng chẳng phải thân thiết gì, bức ảnh trên mạng mà mọi người thấy đó chỉ là ảnh ghép.
Vào thời điểm ấy tôi qua thật có đến Thanh Ninh để lưu diễn nhưng không hề gặp qua Trương Hồi và cũng không hiểu sao khách sạn hắn ở lại trùng với khách sạn của tôi.
Thế nên đã có người nhanh cơ hội đấy đã chụp lại sau đó ghép ảnh để hãm hại "
Cô nói tiếp
- " Tôi khẳng định cô gái trong bức ảnh không phải của tôi, trang phục của cô ta đang mặc là nhãn hiệu dior từ mấy năm trước.
Nó sớm đã không còn nổi bật nữa, với tư cách là người đại diện của nhãn hiệu tôi sẽ không mặc trang phục từ những năm trước của nhãn hàng mà sẽ mặc những mẫu quần áo mới nhất để pi-a cho sản phẩm.
"
- Vậy còn được bao nuôi? cô phủ nhận như thế chúng tôi cũng không thể tin hoàn toàn.
- " Trương Hồi là một tên nhà giàu mới nổi điều đó ai có đọc qua tin tức sẽ biết, với số tiền hắn có trong tay tuy nhiều nhưng đối với tôi nó chẳng bao nhiêu cả.
Anh ta là một con nghiện cờ bạc nghiện rượu chè, suốt ngày ăn chơi lêu lổng.
Rồi số tiền ngày cũng hết đi, một người không có chút địa vị gì trong giới thì tôi cần gì phải nịnh nọt đi theo hắn để được hắn ta bao nuôi? Nếu như tôi muốn kiếm một người để bám đùi thì chắc chắn tôi sẽ chọn vị boss tên là Lục Tử Ngạn, đấy mới là tiêu chuẩn của tôi.
"
- Cô có bằng chứng gì không
- Nói xuông ai chả nói được
- Đưa bằng chứng ra đây
- Cô rõ ràng là đang nói dối
- Chúng tôi cần bằng chứng xác thực
Phóng viên lúc này dường như bị kích thích họ liên tục đòi bằng chứng, bằng chứng thì chắc chắn là lời khai của Trương Hồi nhưng giờ này anh ta không xuất hiện lại còn chơi trò mất tích.
Giải quyết làm sao đây?
Bây giờ quả thật cô chẳng còn làm gì được nữa, phóng viên bên dưới vài phần cũng sẽ bị mua chuộc.
Lời nói của họ lời châm biếm và những câu hỏi của họ càng thêm gay gắt khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Một người một mình một thân xác một linh hồn đứng trên sân khấu một cách trơ trọi cô độc không ai bênh cạnh càng khiến cô thêm phần áp lực mệt mỏi.
Lúc này đây một giọng nói lại vang lên khiến tất cả mọi người đồng loạt quay qua nhìn hướng phát ra giọng nói.
- " Tôi là bằng chứng "