Cưng Chiều Mỗi Em


Chương 1116
 
“Tôi không dám, ngài làm như vậy thì chắc chắn có lý do của mình”
 
Tuy răng trong lòng quả thực có điểm bất mãn, nhưng Minh vẫn không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể giải thích trái với lòng mình như vậy.
 
“Là người phải có tầm nhìn xa, phải hiểu được đạo lí bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau.

Jackson là người có dã tâm, người này không thể để lâu được, lần này cho ông ta đến Việt Nam là vì lý do này”
 
Thời gian Minh làm việc cho James cũng khá lâu cho nên James vừa nhả tới thì Minh đã hiểu ý của ông ta Dường như lần đi này Jackson chính là vật hi sinh.

Khóe môi của anh ta khẽ nhếch lên, cười tà mị “Ngài thật sáng suốt!”
 
Sự đau đớn ở ngón tay truyền khắp toàn thân, kích thích thần kinh của anh ta, nhưng trên mặt của anh ta không còn vẻ đau đớn nữa, ngược lại là nụ cười ma mị trên gương mặt của anh ta khiến người ta rùng mình.
 
“Cậu biết đấy, tôi chỉ cần một con chó ngoan ngoãn, vâng lời.

Dù sao thì cậu cũng đã theo tôi nhiều năm, vẫn luôn trung thành và tận tâm, chỉ cần cậu không phản bội tôi thì tôi sẽ không bạc đãi cậu.”
 
Khói thuốc cháy nghỉ ngút, những lời nói của James tràn vào tai Minh, rõ ràng những lời này vừa mang tính khích lệ vừa cảnh cáo Minh.
 
” Vâng thưa ngài.”
 
Minh cười nhạt liếc nhìn ngón tay bị cắt đứt của mình.
 
“Ôi chao, cậu chủ, sao cậu lại đi ra một mình thế ạ, ngài chủ tịch đâu ạ?”
 
Đối với những vật lớn đến hôm nay, quản lí không dám buông lỏng một chút nào, vân luôn ở bên ngoài đợi, nhìn thấy Trần Hi Tuấn bước ra với vẻ mặt bờ phờ, vội vàng chạy tới cười chào hỏi.
 
Trần Hi Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta một cái, sự lạnh lùng trong mắt của cậu ta thật đáng sợ.
 
“Chuyện ngày hôm nay tôi tới đây không được nói với bất cứ ai, kể cả chủ tịch với người đàn ông ở trong kia.

Nếu anh mà dám nói ra thì chén cơm của anh khó giữ đấy!”
 
Lời đe dọa như vậy khiến cho nụ cười của quản lí chợt tắt.

Chủ tịch gọi tới đây không phải là tốt sao? Không phải nói tới chuyện tăng lương hay thăng chức sao? Tại sao lại biến thành chén cơm khó giữ?
 
Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Trần Hi Tuấn, chân của người quản lý vẫn còn đang run rẩy, nếu Trần Hi Tuấn không được chủ tịch mời thì anh ta sẽ bị coi là thất trách, tội này anh ta không gánh nổi, hai cha con này thật kì quái.

Thôi cứ coi như là không có tội đi Suy cho cùng, đây có thể coi là… việc nhà của người ta Cân nhắc lợi hại, anh ta lựa chọn nhắm một mắt bỏ qua Trần Hi Tuấn bước ra khỏi trung tâm thương mại, nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường, dừng lại ở một nơi yên tĩnh.
 
Cậu ta một tay chống vô lăng và một tay đặt lên cửa xe, đầu óc của cậu ta chỉ toàn là hình ảnh từ đoạn phim, những cảnh máu me, nCôn ngữ hung ác và những ánh mắt tràn đây âm mưu cứ dồn về phía cậu ta như một thanh gươm sắc bén.

Trong lòng của cậu ta đau đớn đến mức không thở nổi.
 
“AIAI Nước mắt lại tràn đầy trong hốc mắt người đàn ông, cậu ta hét lớn, dùng tay gõ vào vô lăng.
 
Lúc này, hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cậu ta dành cho cha đã tan biến.
 
Cậu ta biết rằng, có lẽ từ nay, cậu ta sẽ không thể nói chuyện với cha một cách tự nhiên và cởi mở như trước nữa.
 
Cậu ta cứ ngồi trong xe như vậy, buồn đến yên lặng, cứ như vậy lặng lẽ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, từ hoàng hôn cho đến khi bầu trời đây sao.
 
Gió đêm se lạnh khiến người ta tỉnh táo, tiếng rung của điện thoại kéo cậu ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
 
Cậu ta mở máy lên, phát hiện hàng chục cuộc gọi nhỡ đều là của Trần Hi Lam.
 
“Anh ơi, sao anh mãi mà không nghe máy thết Cha về rồi, bao giờ anh về thế, em lo quá!”
 
Giọng nói lo lắng của Trần Hi Lam từ đầu dây bên kia truyền đến, không biết tại sao những suy nghĩ bị đè nén.

Thế nhưng khi nghe thấy tiếng cha của Trần Hi Lam, cậu ta không thể khống chế mà nói “Một người bạn rủ anh đi uống rượu nên tối nay anh sẽ không về đâu: Kìm nén nỗi buồn, đôi mắt của cậu ta đỏ hoe, giọng nói khàn khàn rồi cúp máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui