Lê Nhật Linh biết Hạ Lan Châu vẫn luôn cảm thấy đám cưới quan trọng thế nào, và cô ta mong đợi có một đám cưới ra sao, cô hơi nhíu mày, không nhịn được lên tiếng: “Nhưng đám cưới mà cậu vẫn luôn mơ ước không phải là ở trên đảo, sau đó…”
“Nhật Linh” Hạ Lan Châu cười, ngắt lời: “Đó đều là chuyện của quá khứ rồi.
Con người đều sẽ thay đổi”
“Hạ Lan Châu, cậu thật sự nỡ đối xử với bản thân như vậy sao?” Hôn nhân là chốn trở về của cả đời người con gái, mà đám cưới chỉ là nơi nở rộ đẹp đẽ một lần trong đời của người con gái.
Nếu như không thể khiến bản thân hài lòng, vậy rốt cuộc đám cưới này là để ai vui?
Dường như Hạ Lan Châu thật sự không để ý chút nào: “Nhật Linh, cậu phải biết, phải chịu, có chịu mất đi, thì mới có đạt được.”
Hạ Lan Châu chịu để mất đi Lê Nhật Linh thì mới có được Hạ Huy Thành.
€ô ta không dễ dàng gì mới đính hôn mới Hạ Huy Thành, cô ta nhất định phải kết hôn nhanh nhất có thể.
Trái tim của Hạ Huy Thành căn bản không ở trên người cô ta.
Gho dù Hạ Huy.Thành trước giờ không hề liên lạc với Lê Nhật Linh, nhưng Hạ Lan Châu vẫn không thể yên tâm như cũ.
Chỉ cần một khi mọi chuyện còn chưa kết thúc, thì trái tim cô ta vẫn sẽ luôn treo lơ lửng trong không trung, bất cứ lúc nào đều có thể rơi từ trên cao xuống, lập tức vỡ vụn.
Bản thân Hạ Lan Châu đã đưa ra quyết định, Lê Nhật Linh cũng không tiện nói nhiều nữa.
Cô quay người ôm lấy Hạ Lan Châu, nói ra lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
“Hôm đám cưới của tớ, cậu sẽ đến chứ?”
“Không phải cậu muốn tớ làm phù dâu cho cậu đấy chứ?”
“Đúng vậy”
“Nhưng tớ đã kết hôn rồi, còn làm phù dâu nữa thì không may mắn”.Lê Nhật Linh nói: “Nhưng tớ nhất định sẽ ở trong đám đồng nhìn cậu hoàn thành nghi thức thiêng liêng nhất”
Hạ Lan Châu yên tâm: “Cảm ơn cậu”
Ở trong đám đông xem thì sẽ không nổi bật, càng sẽ không thu hút sự chứ ý của Hạ Huy Thành.
Hạ Lan Châu.vẫn luôn biết, bất kể Lê Nhật Linh đã ổn định thế nào, thì Hạ Huy Thành cũng không thể thật sự quên đi Lê Nhật Linh.
Nhưng không sao, chỉ cần có thể có được người Hạ Huy Thành, thì cô ta đã cảm thấy đủ rồi.
Lê Nhật Linh cúi đầu, nhìn ngày tháng trên thiệp mời.
Cuối tuần cũng chính là ngày kia.
Hạ Lan Châu thật sự vội vàng vậy sao? Giống như tất cả nhưng chuẩn bị trước đó đều mất sạch khi kết hôn với Hạ Huy Thành vậy.
Cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc bị đẩy mở ra.
Lâm Quân ngước mắt liếc nhìn Lê Nhật Linh, rồi lại mím môi, cúi đầu xuống: “Em về rồi à? Nói chuyện lâu như vậy, anh còn tưởng Hạ Lan Châu đưa em đi “Quỷ ghen tuông, không phải đến cô ấy mà anh cũng ghen đấy chứ?” Lê Nhật Linh đi đến trước bàn làm việc của anh, để thiếp mời trước mắt anh, đung đưa: “Cuối tuần này Lan Châu kết hôn, anh đi cùng em không?”
Anh nắm chặt lấy đôi tay trắng nõn, nhẫn mịn, mạnh mẽ kéo về phía trước người anh.
Cả người Lê Nhật Linh đều năm bò trên bàn, bốn mắt nhìn nhau với anh: “Nếu như anh không đi cùng thì em tự mình đi sao?”
Lê Nhật Linh nhướn lông mày: “Tìm người khác đi cùng em cũng được này.
Hà Vi Nhiên, Trợ lý Lưu, có ai mà không được? Vậy nên, anh đi cùng em sao?”
“Đi, đương nhiên là phải đi rồi” Đám cưới của Hạ Huy Thành, đương nhiên anh phải đi xem một chút.
Lê Nhật Linh rút tay về, vừa cười vừa trở về khu vực “Giải trí” của bản thân.
Lâm Quân chăm chú nhìn cô.
Bởi vì có thứ kéo lại, áo của cô bị góc bàn cuộn lại, lộ ra vòng eo mịn màng.
Lâm Quân nhìn thấy vậy thì ham muốn lại trỗi dậy, không nhịn được mà đứng lên, bước đến dính sát vào người cô.
Lê Nhật Linh đã sớm nhận thức được nguy hiểm, hơn nữa kiên quyết ngăn lại việc ban ngày.
ban mặt phóng túng ở nơi làm việc.
Vĩ vậy, cô ôm điện thoại, nhanh như chớp bỏ chạy.
Lâm Quân cũng không đuổi theo, chỉ cần không nhìn thấy dáng vẻ trêu ghẹo người khác đó của cô, không lâu sau cũng tự mình kiêm chế lại được ham muốn của bản thân.
.