Cô lại vội vàng nói: “Người họ Diệp ở thành phố này cũng không nhiều.
Chỉ cần anh chạm vào tôi thì tôi có thể cảm giác được anh cao bao nhiêu, nặng cỡ nào, mùi hương trên người của anh ra sao.
Nhỡ đâu một khi bất cẩn lưu lại một chút vết tích thì trong đám người họ Diệp sẽ có thể loại trừ đi rất nhiều rồi”
Lời nói này của cô, một mặt là nói rõ rằng mình không chắc rốt cuộc anh ta là ai, mặt khác lại thấp thoáng mang theo chút ý nghĩa uy hiếp.
Người đàn ông quả nhiên là nhát gan, không dám làm điều xăng bậy nữa, anh ta cách xa cô một khoảng.
Nhưng anh ta nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không cam tâm.
Rõ ràng anh ta mới là người đi bắt cóc cô, dựa vào đâu lại phải bị người.phụ nữ này dắt mũi như thế chứ?
Người đàn ông không nhịn được gào lên một tiếng với người ở bên ngoài cửa: “Thuốc lần trước còn không?”
“Vẫn còn ạ, đại ca muốn ra ngoài chơi thì lần sau cũng đưa tụi em theo đi.”
“Chơi con khi, lấy một ít mang qua đây cho tao”
“Vâng, anh đợi một lát.”
Sau đó liền vang lên tiếng bước chân nhanh chóng rời đi của những người đó.
Trong lòng Lê Nhật Linh chợt hoảng lên: “Thuốc gì đấy?”
Người đàn ông cười một cách phóng đãng: “Một loại thuốc có thể khiến cô sung sướng đến tận mây xanh”
Sắc mặt của cô phút chốc trở nên trắng bệch.
Chuyện lần đó ngâm mình suốt một đêm trong bồn tắm ở quán bar cùng với Hạ Huy Thành vấn còn rõ mồn một trong đầu.
Hạ Huy Thành là người đàng hoàng nên mới ngâm nước lạnh cùng với cô chứ không làm ra những chuyện gì khác.
Xem ra người đàn ông này đã đi theo cô suốt cả một ngày.
Sau khi ăn sáng xong rồi đi tìm Hạ Lan Châu, quả thật đến bây giờ Lê Nhật Linh chưa có một hạt cơm và giọt nước nào trong bụng.
Cô ngậm chặt miệng lại, không chịu há ra.
“Cô biết thức thời thì tự mình há miệng ra đi.
Nếu như cô không phối hợp thì tôi cũng không nhất thiết phải nhẹ tay nữa.” Người-đàn ông mất kiên nhẫn thúc giục.
Lê Nhật Linh chỉ có điên mới tự mình há miệng uống ly nước có pha lẫn thuốc này.
Người đàn ông không còn sức kiên nhẫn, anh ta dùng sức bóp cằm của cô rồi chuốc hết ly nước vào trong miệng của cô.
Thấy Lê Nhật Linh muốn nhổ ra bên ngoài, anh ta dùng một tay túm lấy đầu tóc của cô để cô ngẩng đầu lên, ép cô nuốt hết xuống đến nỗi ho sặc sụa.
Người đàn ông tùy ý vứt ly nước sang một bên rồi phủi phủi tay, cười nham hiểm nói: "Uống nhanh một chút chẳng phải là được rồi hay sao, đỡ cho tôi phải tốn công sức làm việc này
"Yên tâm, hiện giờ tôi sẽ không đụng vào cô đâu.
Nếu như Lâm - Quân tới rồi đưa cô đi, hai người còn phải cảm ơn tôi đã tặng cho hai người một đêm xuân nữa đấy...!chỉ là không biết...!tới lúc đó Lâm Quân có còn bò dậy từ dưới đất nồi để làm cho cô sung sướng được hay không thôi.” "Đồ khốn! Rác rưởi!”
Cả khuôn mặt của Lê Nhật Linh đều bị ly nước làm cho ướt nhẹp hết cả, trông vô cùng đáng thương.
Ý nghĩ bất chính của người đàn ông dấy lên: “Nếu như Lâm Quân không thể đến trước khi thuốc phát tác, vậy thì người làm cho cô sung sướng sẽ đổi thành ông đây.”
Người đàn ông thay đổi giọng điệu, nói một cách quái gở: “Tôi đã nhân từ đến độ cho các người cơ hội rồi, có nằm bắt được hay không thì lại là chuyện của các người.”
Rõ ràng là uống thuốc đó xong thì toàn thân sẽ nóng bừng.
Nhưng trước khi thuốc phát tác, Lê Nhật Linh lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo một cách mất kiểm soát.
Từ trong ra ngoài, từ tim cho đến đầu ngón tay đều toát nên cơn lạnh lo.
Lúc Lâm Quân chạy đến sân thượng, Hạ Lan Châu đang lôi kéo Hạ Huy Thành về nhà nhưng Hạ Huy Thành không chịu.
Lưu Ly cứ đứng ở một bên xem trò vui.
‘Vừa nhìn thấy Lâm Quân chạy đến, Lưu Ly cảm thấy chột dạ bất giác trốn vào một xó.
Lâm Quân nhanh chóng bước lên trên, một tay kéo Hạ Lan Châu ra rồi nhìn chăm chăm vào.
Hạ Huy Thành, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Lê Nhật Linh đâu?”
.