“Không phải chúng ta chỉ giả làm người yêu thôi sao, có lẽ nếu tôi thật sự trở thành bạn gái thì anh sẽ phải khóc đó.”
“Nếu cô có thể nghĩ như vậy thì tốt, tiếp tục duy trì” Hà Dĩ Phong hút hết một hơi cuối cùng rồi dập tắt điếu thuốc, nhìn chăm chằm vào Lê Minh Nguyệt nói: ‘Qua ngày mai cứ xem như không biết chuyện gì cả, cười vui vẻ một chút, tốt nhất là có thể chọc cho Nhật Linh cười.”
Lê Minh Nguyệt vươn hai con ngón trỏ chĩa vào môi giả làm mặt quỷ: “Anh thấy như vậy có thành công không?”
Hà Dĩ Phong lại cười không nổi: “Hi vọng sẽ có tác dụng.”
Lê Minh Nguyệt vuốt vuốt mặt mình, ngồi xuống ghế lái phụ: “Theo lý thuyết, lúc này anh nên hy vọng bọn họ cãi nhau thì anh mới có cơ hội: Hà Dĩ Phong không kiên nhẫn vỗ vào gáy cô ấy: “Lâm Quân sẽ không từ bỏ cô ấy”
Lâm Quân không muốn để Lê Nhật Linh biết chuyện này chính là bởi vì không muốn để cho Lê Nhật Linh nhen nhóm lại tình cũ với Hạ Huy Thành.
Kết quả còn lượn một vòng sắp xếp luôn cả thế giới, nên anh sẽ càng không thể nào từ bỏ cô.
Mặc dù Lâm Quân lạnh lùng, nhưng lại cực kỳ hiếu thuận cha mẹ.
Tuy nhiên anh lại có thể vì Lê Nhật Linh mà đụng chạm bà Lâm, điều này có thể nhìn thấy rõ sự quyết tâm của anh.
Lê Minh Nguyệt che cái gáy bị vỗ đau của mình, tức giận mở miệng: “Cho nên bây giờ anh vẫn làm người tốt là bởi vì Lâm Quân sẽ không buông bỏ Nhật Linh đúng không? Vậy tôi hỏi anh, nếu như có một ngày, tôi nói nếu như nha.
Nhật Linh và Lâm Quân thật sự xa cách mà không còn yêu nhau nữa, anh sẽ theo đuổi Nhật Linh sao?”
Trái tim Hà Dĩ Phong nhảy loạn mấy nhịp, một chữ “sẽ” đến khóe miệng lại bị nuốt xuống ngay lập tức.
“Cô lo nhiều vậy làm gì?”
“Tôi không lo, tôi chỉ thuận miệng hỏi thử”
“Dẹp mất suy nghĩ nhỏ mọn này của cô đi, làm cho Nhật Linh vui mới là chuyện chính.”
Lê Minh Nguyệt gặm ngón tay trong chốc lát, mới do dự nói: “Thật ra thì cho dù tôi chọc cho Nhật Linh vui cũng vô dụng.
Các anh kêu tôi làm cây gậy chọc mèo, coi Nhật Linh là con mèo, chọc cười cũng chỉ là chuyện nhất thời.
Các anh không có tấm lòng nghiêm chỉnh thì Nhật Linh sẽ không thật sự vui vẻ”
Hà Dĩ Phong hơi khựng lại, lúc này mới phát hiện Lê Minh Nguyệt nói không sai.
Lâm Quân thích Lê Nhật Linh nhưng ham muốn chiếm giữ của anh với Lê Nhật Linh quá mạnh mẽ, mạnh đến đáng sợ, gần như là nuôi dưỡng Lê Nhật Linh như một con thú cưng.
Hà Dĩ Phong hơi trầm ngâm: “Cho cô một nhiệm vụ”
“Có tiền không?”
“Dĩ nhiên giá cả cao hơn đóng giả làm bạn gái của tôi rất nhiều.”
“Nhiệm vụ gì?” Mắt Lê Minh Nguyệt sáng rực lên.
“Nói những lời cô mới vừa nói cho Lâm Quân nghe”
*;” Đó không phải là tìm chết sao.
Lâm Quân là một người hung dữ, Lê Minh Nguyệt cảm thấy độ khó khăn hơi lớn: “Tại sao anh không tự mình nói?”
Hà Dĩ Phong nói: “Chuyện phá hoại tình cảm thì nên để một người ngoài như cô nói sẽ tốt hơn.”
Lê Minh Nguyệt: “…”
Quả nhiên đối với bọn họ mà nói, mình hoàn toàn là một công cụ rất dễ lợi dụng.
Trừ Lê Nhật Linh, những người ở xã hội thượng lưu này không ai thật sự coi người khác là con người.
Lê Minh Nguyệt vừa đi, Lê Nhật Linh đã yên lặng trở về phòng.
Lâm Quân ôm lấy cô từ phía sau, môi mỏng vội vàng khó nhịn gặm cần vùng cổ trắng như tuyết của cô.
Cởi sạch quần áo trên người hai người, ấn cô lên ‘sạp nhung dê mềm mại rồi lật mình trở người một phen, sau đó mới ôm cô vào phòng tắm rửa sạch thân thể.
Lê Nhật Linh cầm khăn lông lau chùi thân thể, một chất dịch đục từ bắp đùi chảy xuống.
Đột nhiên thân thể của cô cứng đờ, mấy ngày nay cô vẫn luôn không uống thuốc, mà Lâm Quân cũng không mang áo mưa.
Người đàn ông đã mặc áo ngủ vào, đứng ở sau lưng cô, si mê nhìn thân thể của cô.
Lê Nhật Linh không nhịn được siết chặt nắm đấm: “Anh cố ý làm như vậy?”
Người đàn ông vô cùng thẳng thắn: “Đúng, chờ em sinh con thì sẽ không còn muốn rời đi nữa:
.