Lâm Quân đuối lý, trong lúc nhất thời cũng không tìm được lý do thích hợp để phản bác.
Anh chỉ ôm vai Lê Nhật Linh thật chặt, giữ vững lập trường của mình: “Mẹ, con có thể từ từ nói những chuyện này với mẹ, nhưng trong nhà của bọn con không cần người ngoài.”
Nhà của anh và Lê Nhật Linh không cần người ngoài tham gia.
Cũng không cần người ngoài tới “phục vụ” anh.
Thái độ của Lâm Quân kiên quyết, Hoàng Ánh lại kiên quyết hơn anh: “Tuyết Nhi không phải là người ngoài, mẹ kêu con bé tới thì con bé chính là mẹ, trừ khi con không cần luôn cả người mẹ này!”
“Mẹ, con đã kết hôn rồi, con không cần một người phụ nữ khác xuất hiện trong nhà của con.”
“À, vậy sao? Lệ Nhật Linh có thể đưa em gái cô ta lên giường của con, mẹ đưa một người giúp việc tới phục vụ lại không được à?”
Lần đầu tiên Lê Nhật Linh nghe thấy lời lẽ cay nghiệt như thế từ trong miệng Hoàng Ánh, sắc mặt của cô trắng bệch.
Thế mới biết, thì ra tình cảm là thứ cần duy trì.
Người ta thật lòng đối tốt với bạn thì mới có thể bao dung thương tiếc bạn.
Khi người ta thất vọng về bạn, sau khi đuổi ra khỏi thế giới của họ thì những lời nói lạnh lùng làm tổn thương người khác đến mức nào họ cũng có thể nói được.
Nhưng Hoàng Ánh nói cũng không sai, là cô có lỗi trước.
“Mẹ, người phụ nữ đó tuyệt đối không thể ở lại chỗ này”
“Vậy ý của con là không quan tâm người mẹ này sao?”
Lâm Quân nhíu mày, còn muốn nói gì đó đã bị Lê Nhật Linh kéo ống tay áo.
Giọng cô rất nhỏ, lùi bước: “Nghe mẹ đi”
“Lê Nhật Linh, có phải em điên rồi không?”
Lâm Quân nắm chặt vai cô, lực tay đột nhiên gia tăng.
Một tuần mà Trần chỉ đến hai ba ngày cũng đã có thể đổi vitamin của cô, nếu thật sự để Dương Tuyết Nhi gì gì đó ở lại đây, không chừng còn cho cô uống thuốc độc nữa.
Hay là cô hoàn toàn không để ý đến những chuyện này.
Mượn việc mẹ đưa người tới để nghĩ cách tự thoát thân?
‘Cái sau càng có khả năng lớn hơn, ngay lập tức trái tim anh như bị ai níu chặt, đè nén đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy đau Hoàng Ánh lạnh lùng nhìn hai người: “Mẹ.
không quan tâm hai người thương lượng thế nào, Tuyết Nhi nhất định sẽ ở lại nơi này.
Hai người đã đuổi một má Trần đi rồi, nếu như còn dám đuổi Tuyết Nhi thì mẹ sẽ xem như con không nhận người mẹ này!”
Lời nói này quá nặng.
Hoàng Ánh vẫn luôn là người mẹ hiền, lần này bà thật sự bị ép đến mức phải như vậy.
Bỗng chốc, cả căn nhà đều yên lặng đến đáng sợ.
Cô gái tên Dương Tuyết Nhi kia tùy tiện tìm một phòng cất hành lý xong lại đi ra, cô ta xấu hổ cười với Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh càng nhìn càng thích, ngoäc ngoäc cô ta, Dương Tuyết Nhi nhẹ bước đến bên cạnh bà: “Tuyết Nhi, sau này con cứ ở lại đây chăm sóc hai người bọn họ giống như ở nhà chăm sóc dì vậy.”
Đột nhiên khuôn mặt Dương Tuyết Nhi đỏ ửng, cô ta cẩn thận nhìn Lâm Quân, lại nhìn Lê Nhật Linh, rồi nhỏ giọng hỏi: “Có tiện không ạ?”
“Con bé ngốc, con làm ở đâu chẳng phải là làm, ở đây cũng vậy, có cái gì mà không tiện chứ”
Hoàng Ánh lại không coi ai ra gì mà an ủi mấy câu, lúc này mới khiến cho.Dương Tuyết Nhi đang xấu hổ ổn định tinh thần lại.
Dương Tuyết Nhi là cháu gái của má Trần, má Trần đã đi nên Hoàng Ánh luôn cảm thấy bên cạnh thiếu người.
Đúng lúc Dương Tuyết Nhi chưa thi lên đại học, luôn làm giúp việc cho người ta ở hành phố Hà Nội thì bà suy nghĩ một chút rồi sau đó dẫn Dương Tuyết Nhí về nhà họ Lăng.
Hoàng Ánh đã gặp Dương Tuyết Nhi khi còn bé, nhớ lại khi còn bé, cô ta đã vô cùng khéo léo, đến khi trưởng thành vẫn như thế nên trong lòng bà cảm thấy rất dễ chịu.
Bà cho rằng Lê Nhật Linh cũng sẽ giống như trước kia, là dáng vẻ lúc đầu.
Nhưng từng hành động của Lê Nhật Linh trong ba năm rưỡi ngắn ngủi đã tát một bạt tai vào mặt bà thật mạnh.
Vi thế, Hoàng Ánh thà để cho cô gái ngây thơ như thế đến ở lại bên cạnh con trai mình chứ tuyệt đối không thể cho phép loại người như Lê Nhật Linh quấy rối tinh thần của con trai bà nữa.
.