Cưng Chiều Mỗi Em


Chương 680: Tàu lượn siêu tốc
Hà Dĩ Phong nháy mắt với Lê Minh Nguyệt, cô gái nhỏ này vậy mà dám cười nhạo anh ta, có phải Hà Dĩ Phong giống loại người sẽ thù dai không.

Còn Lê Minh Nguyệt thì chỉ cảm thấy rất lạnh, nâng cao cổ áo và ôm chặt lấy cổ mình, hành động của Hà Dĩ Phong đơn giản là quá tàn nhấn.

“Quá đáng!” Lê Minh Nguyệt bĩu môi, muốn tát Hà Dĩ Phong hai cái cho bõ.

Hà Dĩ Phong không còn giận nữa, quàng tay qua vai Lê Minh Nguyệt, cười nói: “Không phải vừa rồi còn nhìn ngó xung quanh sao, sao bây giờ không muốn chơi nữa à?”
“Lê Minh Nguyệt còn đang lạnh run, bị kem làm ảnh hưởng không nhẹ, Hà Dĩ Phong quả thực đáng bị nguyền rủa!
Bên kia, Lâm Quân đưa hai đứa nhỏ và Lê Nhật Linh đi dạo một vòng không mục đích, Hòa Phong đột nhiên chỉ vào tàu lượn: “Mẹ, con muốn chơi cái này!”
Lâm Quân nhếch khóe miệng nhìn Lê Nhật Linh nói: “Không sợ dọa mẹ con sợ sao?”
Ánh mắt hòa Phong nhìn Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh gật đầu: “Không sao, đi thôi”
Lâm Quân cũng gật đầu, từ nhỏ anh chưa bao giờ thích đến những nơi như công viên giải trí, muốn thử cũng không phải không được, chẳng lẽ còn sợ Lê Nhật Linh nép vào vòng tay anh khi cô sợ sai? Lâm Quân nghĩ đến điều đó liền cảm thấy vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch, Một lúc sau, Hòa Phong và Tiểu Cảnh nhảy xuống tàu lượn, Lê Nhật Linh nhìn vẫn bình thường nhưng chỉ có Lâm Quân mím môi, khuôn mặt anh tái nhợt.

“Mẹ ơi, chơi tàu lượn vui quát Chúng ta đi thêm một vòng nữa nhé?” Hòa Phong và Tiểu Cảnh vảy bàn tay nhỏ bé của mình, hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác khóc ngay khi vừa bước xuống tàu lượn.

Lông mày Lâm Quân giật giật, vừa nghĩ tới liền cảm thấy đầu óc choáng váng, nôn ran gay trước mặt Lê Nhật Linh và hai đứa nhỏ không phải sẽ rất mất mặt sao?
Nhìn thấy Lê Nhật Linh, Lâm Quân dường như không có phản đối, chuyện này lại bị hai đứa nhỏ đòi, anh đương nhiên phải gật đầu đồng ý, lúc đi mua vé, Lâm Quân lúc này không nhịn được muốn ngăn cản Lê Nhật Linh mua vé.

“Ọe.

.

” Vừa mở miệng liền chạy về phía thùng rác, trong bụng tràn đầy lẫn lộn.

Nhật Linh quay lại sau khi mua vé, nhìn thấy hai đứa trẻ đứng ngây ra đó mà không có bóng dáng Lâm Quân đứng bên cạnh, cô cảm thấy hơi kì lạ, làm sao Lâm Quân có thể để lại hai đứa nhỏ ở đây tồi một mình biến mất “Cha đâu?”
Hòa Phong nhìn Lê Nhật Linh rồi chỉ vào bên đường cách đó không xa, Lê Nhật Linh nhìn thấy Lâm Quân đang nôn oe trong bóng tối, vì vậy cô nhanh chóng bế Hòa Phong đi tới, tìm trong túi xách, lấy ra một túi giấy nhỏ đưa cho Lâm Quân, nhẹ nhàng gõ vào tấm lưng rộng của anh.

Cảm thấy hơi đau lòng nhưng lại buồn cười nhiều hơn.

Lâm Quân thực sự đã nôn mửa thế này vì tàu lượn siêu tốc, điều này thật sự khiến cô vô cùng ngạc nhiên, mặc dù sức khỏe mỗi người khác nhau nhưng trong trí nhớ của cô, Lâm Quân luôn là một người đàn ông không sợ mọi thứ, cô vẫn nói sao không có gì làm khó được anh.

Lâm Quân nghỉ ngơi một chút, lấy giấy lau miệng, súc miệng băng nước khoáng mà Lê Nhật Linh đưa cho, sắc mặt anh tái nhợt.

Lê Nhật Linh sờ tay anh, không biết nên an ủi hay cười anh nữa.

Thay vào đó, Hòa Phong nhìn Lâm Quân một cách trống rỗng: “Cha bị làm sao vậy?”
Lâm Quân vẫy tay ra hiệu rằng mình không sao, không khỏi thay đối sắc mặt khi nhìn thấy tấm vé trên tay Lê Nhật Linh, không ngờ phản ứng của bản thân mình với tàu lượn siêu tốc lại lớn như vậy.

“Anh không sao chứ?” Lê Nhật Linh mím môi nhìn Lâm Quân.

“Không sao, đây chỉ là một tai nạn” Lâm Quân nghiêm nghị nói.

Lê Nhật Linh buồn cười nhìn bộ dáng hung hang của Lâm Quân, bắt đầu đùa với anh: “Tai nạn sao? Vậy thì chúng ta lại đi một vòng nữa nhé? Dù sao chúng ta cũng đã mua vé rồi”
“Đi thêm một vòng nữa? Để làm gì?” Lâm Quân nhướng mày nhìn Lê Nhật Linh, cố ý hiểu sai ý cô, Lê Nhật Linh có nghĩ nếu nôn ra như thế này thì cô không có tâm trí dọn dẹp cho anh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui