Cưng Chiều Mỗi Em


“Lần này em cũng muốn đi” Lê Nhật Linh thản nhiên nhìn Lâm Quân rồi mở miệng.
Ánh mắt của bọn họ giao nhau một lúc thì ánh mắt Lê Nhật Linh đột nhiên trở nên kiên định.
Nếu như người đàn ông này thật sự có trăm ngàn liên quan tới mình, vậy thì dù cho lúc trước vứt bỏ mình vì lý do gì, hay là vì nguyên nhân nào đó mà không quan tâm mình, mình đã đợi nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng phải tự mình đi hỏi cho ra đáp án.
Mà bản thân cô nhìn thấy ảnh của ông ta, loại cảm giác vô cùng đau lòng này lại giống như đang không ngừng ra sức vẫy gọi Lê Nhật Linh.
“Không được, em không thể đi.

Em có bất cứ yêu cầu nào anh cũng có thể đáp ứng em, nhưng mà hành động lần này thật sự quá nguy hiểm”
Kết hôn với Lê Nhật Linh lâu như vậy rồi, Lâm Quân hiểu rõ tính cách của Lê Nhật Linh, cô là kiểu ngoài mềm trong cứng, từ ánh mắt vừa rồi của cô anh biết, cô không thể không đi.
Nhưng mà để người phụ nữ mình yêu lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, sao anh có thể làm được “Để em đi đi, em đã chờ ông ấy nhiều năm như vậy, em phải tự mình đi hỏi cho rõ, xin anh đó”
Con ngươi Lê Nhật Linh sâu thẳm, nước mắt lại lần nữa tràn đầy vành mắt đỏ đỏ, giống như chỉ cần Lâm Quân không đồng ý, nỗi uất ức này của cô sẽ biến thành nước mắt vô cùng sinh động.
Sao Lê Nhật Linh không hiểu được ý của Lâm Quân chứ, anh yêu cô tha thiết, nên mới sợ cô gặp nguy hiểm, mà cô yêu anh cũng không ít hơn bao nhiêu.
Trong lòng Lê Nhật Linh tình cảm này vô cùng sâu nặng, đến mức nhìn thấy người mình yêu khó xử, cô cũng cảm thấy khổ sở như vậy.
Nhưng cô lại tự nhủ, lần này, thật xin lỗi.
“Nhật Linh, mặc dù người đàn ông kia có thể là cha của em, nhưng chúng ta không biết chút gì về chuyện năm đó em bị vứt bỏ.

Chúng ta cũng không quen thuộc với hoàn cảnh của nước Pháp, lần này qua đó phải đi đâu, chúng ta cũng chưa biết rõ, em hiểu không?”
Thấy Lê Nhật Linh cố chấp như vậy, điều mà Lâm Quân có thể làm, chính là tiếp tục khuyên nhủ.
Nếu như là sang nước Mỹ thì anh còn biết một chút, dù sao thì tập đoàn Lâm Thị cũng có công ty con ở bên đó, còn phát triển không tệ, mà nước Pháp, thì không có.
“Đúng vậy, Nhật Linh, chuyện lần này, để anh và Lâm Quân đi thay em được rồi.

Hai người đàn ông bọn anh, tiến lùi cũng dễ dàng hơn một chút”
Hà Dĩ Phong ở bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện, suy nghĩ trong lòng cũng giống với Lâm Quân Mặc dù có rất nhiều bằng chứng cho thấy người đàn ông thần bí kia có thể chính là cha ruột Linh, nhưng trong lòng luôn có một loại cảm giác không ổn mơ hồ.

Cho nên luôn cảm thấy không nên dẫn Lê Nhật Linh theo.
Huống chỉ lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Bây giờ Lê Nhật Linh đã kích động như vậy rồi, nếu như là không phải, chẳng phải sẽ bị đả kích rất lớn sao?
“Hai người không cần phải nói gì nữa, chuyện này, em đã quyết định rồi, em phải đi.

Nếu như hai người không cho em đi theo, chân ở trên người em, em cũng có thế tự đi”
Cảm giác mãnh liệt trong lòng Lê Nhật Linh không ngừng thúc giục cô, bây giờ ý tốt của Lâm Quân và Hà Dĩ Phong lại khiến cô hơi mất kiên nhãn Hà Dĩ Phong cũng nhìn Lâm Quân, bây giờ trong lòng anh ta cũng không nghĩ ra được chủ ý gì.

Lâm Quân nhíu mày, nhìn chãm chằm Lê Nhật Linh mười mấy giây.

Tựa như trong lòng đang đấu tranh gì đó để ra một quyết định quan trọng.
“Được, lần này cho em theo”
Dường như anh đã suy nghĩ rõ cái gì đó, thở dài một cái Hoàn toàn chính xác, cô nói không sai, theo tính cách của Lê Nhật Linh, đã quyết định chuyện gì rồi thì phải làm cho bằng được, cô sang nước.
Pháp một mình, chẳng những khiến anh không tìm được cô, thậm chí còn có thể gặp nguy hiểm.
Tìm lại người thân của mình đã là nguyện vọng của Nhật Linh, vậy thì anh lấy gì mà ngăn cản chứ.
Nếu như là cảnh sum họp đoàn viên, vậy anh sẽ vỗ tay cho cô, ôm cô.

Nếu như là cảnh nguy hiểm núi đao biển lửa, vậy thì anh sẽ xông vào với cô.

Anh tin chỉ cần ở cùng một chỗ, dù có khó khăn gì cũng đều có thể vượt qua.
Trái lại nếu không cho Nhật Linh đi theo, với tính cách của cô không nghĩ được cô sẽ gây ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của mình như thế nào.
“Thật sao? Cảm ơn anh, Lâm Quân”
Khuôn mặt Lê Nhật Linh lúc nấy còn nghiêm †úc quật cường đến khi nghe được Lâm Quân đồng ý, đột nhiên cười “Nhưng mà, nhớ kỹ qua đó tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh, em không thể hành động một mình “
“Được”
Chỉ cần Lâm Quân cho mình đi, những chuyện khác sau này rồi tính.
“Lâm Quân!”
Trái lại là Hà Dĩ Phong đến lông mày cũng lo lắng, lời đã đến miệng muốn nói ra rồi lại thôi.
“Để cô ấy đi cùng đi.

Cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể bảo vệ cô ấy: Dường như Lâm Quân hiểu được Hà Dĩ Phong lo lắng điều gì, bổ sung thêm một câu.
“Ừ, cũng đúng”
Thấy Lâm Quân cũng thả lỏng, Hà Dĩ Phong cũng không nói thêm gì nữa, nói cho cùng Lâm Quân là chồng của Lê Nhật Linh, là anh em của mình, anh ta hiểu rõ Lâm Quân, cũng biết rõ Lâm Quân yêu Lê Nhật Linh nhiều cỡ nào, anh ta không có tư cách nói gì thêm.
Bầu không khí lúng túng hòa hoãn lại sau khi đạt được ý kiến chung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui