Chương 21
Edit & Beta: Mina
Từ khi Trì Yên hỏi vấn đề kia, Khương Dịch đã biết sớm muộn gì cô cũng sẽ hỏi sang chuyện này.
Cô nhóc này không nhớ rõ mặt người khác, nhưng những chuyện khác, trí nhớ không tồi.
Trước kia Trì Yên không hỏi, là vì nghĩ Khương Dịch không thích cô, hơn nữa lúc ấy tự cô có thể sống vui vẻ qua ngày, vốn chẳng để số điện thoại của anh trong lòng.
Không liên lạc, đối với cô mà nói không khác nhau.
Nhưng đến hôm nay, đã khác.
Dù sao tâm tính cũng đã thay đổi.
Khương Dịch cười một tiếng: "Không phải."
Trì Yên nhíu mày, ngay sau đó nghe thấy anh nói tiếp: "Anh không lưu."
Máy sấy vẫn đang hoạt động, "Ồ ồ" bên tai Trì yên, trong nháy mắt, Trì Yên còn nghi ngờ cô nghe lầm.
Cô quay đầu lại, hốc mắt không tự chủ mở lớn: "Vậy anh còn không bằng em..."
Dù sao cô cũng lưu, mặc dù khi đó lưu nhầm số.
Chưa nói hết, Khương Dịch đã tắt máy sấy, giọng Trì Yên gần như vang lên đồng thời với tiếng máy sấy tiếng dừng lại, cô sững sờ một giây, sau đó thấy tay anh thong thả nhổ đầu cắm.
"Mười một con số, luôn nhớ kỹ."
IQ của Trì Yên trong nháy mắt bị nghiền ép, cô xoay đầu trở về, hơi cúi đầu, cằm chống nhẹ lên xương quai xanh: "Nhưng, anh cũng không gọi cho em."
Cô nói chắc chắn, kết quả chưa đến nửa phút, nghe thấy Khương Dịch trả lời: "Có gọi."
Tay phải Khương Dịch trượt từ bả vai cô xuống, sau đó rơi trên thắt lưng cô, tay trái xuyên qua đầu gối hơi cong của cô, hơi dùng sức ôm cô ngồi trên đùi của anh.
Cằm anh đặt nhẹ trên vai cô: "Gọi ba lần."
Trì Yên mờ mịt, cô không có ấn tượng gì.
"Em không nhận máy."
Giọng Khương Dịch không cao không thấp, nghe không quá khác bình thường nhưng nghe vào tai Trì Yên lại có một loại lên án vô hình.
Đều là chuyện lâu như thế, lịch sử cuộc gọi sớm tìm không thấy, Trì Yên kiên trì phủ nhận: "Không thể nào."
"Lấy di động ra."
Trì Yên còn ngồi trên đùi anh, duỗi cánh tay dài vươn tới tủ đầu giường cầm di động, cô không mặc nội y, trên người mặc chỉ mặc áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo, vừa cử động, phần lớn da thịt bả vai và ngực đều lộ ra ngoài, trắng nõn mịn màng, thêm vài vết đỏ.
Trì Yên lười phải chỉnh lại, có vẻ Khương Dịch cố ý tránh phần cổ, từ xương quai xanh trở xuống mới bắt đầu có dấu vết.
Cô rất nhanh cầm được điện thoại.
Không nhìn không biết, vừa nhìn khiến ngay cả bản thân cô cũng bị dọa phát sợ.
Di động hẳn là bị Khương Dịch chuyển về chế độ im lặng thế nên Bạch Lộ và Tống Vũ gọi điện thoại tới cô không nhận máy.
Thêm vài chục tin nhắn.
Trì Yên lập tức quên Khương Dịch bảo cô lấy di động làm gì, cô dựa vào trong lòng anh, nhắn tin trả lời các cô ấy trước.
Hai người đều vì cô đang live stream đột nhiên dừng, sợ cô xảy ra chuyện gì nên vội vàng gọi điện thoại tới.
Đơn giản tán gẫu vài câu, xác định trong nhà cô chỉ bị mất điện, không xảy ra chuyện gì khác, đều nói với từng người ngủ ngon rồi đi nghỉ ngơi.
Lúc Trì Yên trả lời tin nhắn, ngón tay gõ rất nhanh trên màn hình, âm thanh rất nhỏ, cô theo thói quen cắn khóe môi, khóe môi hơi vểnh mang theo chút hoạt bát đáng yêu.
Khương Dịch thấy rất rõ nội dung trả lời tin nhắn của cô, lớn đến cô ngẫu nhiên gửi đi emoticon nào đó, nhỏ đến cuối mỗi câu có dấu chấm câu.
Trì Yên còn chưa từ trong cơn hoảng sợ bình phục lại, sau khi được Bạch Lộ nhắc nhở, cô mới nhớ vào Weibo.
Ngay cả hai người Bạch Lộ và Tống Vũ đều không xem cô live stream còn biết đột ngột xảy ra vấn đề chớ nói chi một đám fan của cô luôn hứng thú nghĩ ngợi lung tung.
Quả nhiên, cô đăng nhập Weibo, vừa nhìn, suýt bị một đống bình luận chạy hoa cả mắt.
Khương Dịch không giục cô, nhẹ nhàng ôm cô để cô xử lý việc của cô.
Đạo lý đòi nợ ai cũng hiểu, anh chẳng vội một lát này.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, vài phút sau, tay Khương Dịch bắt đầu không thành thật.
Tâm tư Trì Yên không đặt ở đây, liên tục kéo đọc bình luận.
Vì để tránh nhóm fan lo lắng, cô định bắt đầu trả lời những bình luận có số lượt like nhiều nhất, kết quả vừa mới mở cái thứ nhất, cô liền bị làm khó...
( Yên Yên có bạn trai chưa? Thừa dịp mất điện, cảnh tối lửa tắt đèn tức cảnh sinh tình ( bíp ) một cái, vứt bỏ nhóm fan chờ chị trước màn hình, khóc chít chít. )
Ngón tay Trì Yên lướt trên bàn phím vài lần, rối rắm một hồi mới gõ mấy từ trả lời: ( Chị không có bạn trai. ) Khương Dịch xác thực không phải là bạn trai cô.
Đằng sau không có mấy cái bình thường, đến cái thứ năm bắt đầu nghĩ sai lệch.
( Trong một phút mất điện, hình như em nghe thấy Yên Yên nói câu gì đó với người nào đó. )
Có người bên dưới trả lời: ( Tôi cũng nghe thấy, sau đó chị ấy "A" một tiếng, mềm mại khóc, thực đáng yêu, muốn hôn hôn bế bổng lên. )
Sau đó chủ bình luận trả lời: ( +1. Quan trọng nhất là hình như tôi nghe thấy giọng nam, giống giọng điệu lúc nam thần của tôi quay trung thôn dã trí. )
Trì Yên không kéo xuống nữa, cô mắt sắc phát hiện nửa câu sau cùng của người kia, ấn vào Weibo của người đó, quả nhiên tất cả các status đều có hình trung thôn dã trí.
Vừa nhìn chính là một nam minh tinh nước ngoài.
Trì Yên không hiểu lắm, dứt khoát phối hợp thuận theo lời nói của người kia trả lời một câu: ( Thông minh, lúc đó chị đang xem phim của anh ấy. ) Bạch Lộ đã dạy cô, này gọi là "Hợp ý".
Nên trả lời cũng không sai biệt lắm, Trì Yên thoát khỏi Weibo, lúc này mới nhớ ra đưa di động cho Khương Dịch.
Tay anh đặt trên eo cô, cô quay người lại, tay anh vẫn không nhúc nhích, ngồi sau lưng chỉ cọ nhẹ ngực Trì Yên, toàn thân cô như có điện chạy qua, đúng lúc Khương Dịch nhướn mày nhìn cô.
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn để bàn, ánh sáng hắt vào tạo thành bóng mờ trên mặt anh, khiến khuôn mặt anh chia thành hai mảng sáng tối.
Ngũ quan lạnh lùng sâu sắc, nhưng đáy mắt lại thêm vài phần dịu dàng.
Trì Yên ngơ ngác mấy giây, sau đó kéo tay anh đang trong áo cô ra: "Di động."
Khóe môi Khương Dịch cong lên, cầm điện thoại di động của cô không lâu liền giơ ra trước mặt cô: "Nhìn quen chứ... Yên Yên?"
Anh nói hai từ cuối cùng vô cùng nhỏ, gần như bị anh đơn giản che mất trong tiếng hít thở nặng nề.
Là một dãy số điện thoại, Trì Yên tỉ mỉ nhìn một lần, cuối cùng nhìn ra điểm không thích hợp – có vẻ tương tự số điện thoại cô lưu sai.
Tầm mắt rời lên trên, Trì Yên nhìn thấy mục phân loại.
Danh sách đen.
Trì Yên: "..."
Trì Yên có chút buồn bực ngẩng đầu tay che mặt: "Em không phải cố ý..."
Khương Dịch xùy khẽ.
"Số nước ngoài, nhìn thật giống điện thoại quấy rối, khi đó em lại không biết là anh..." Trì Yên ho khẽ một tiếng, đôi mắt mờ mịt nhìn trước ngực anh một vòng, sức lực không đủ: "Anh có thể đổi số khác gọi lại."
Mặc dù nói như thế, nhưng khi đó nếu Khương Dịch thật sự đổi số khác, nói không chừng sẽ lại bị cô cho vào danh sách đen.
Sau đó Khương Dịch trả lời cô một câu: "Về sau không muốn gọi nữa."
"...Tức giận sao?"
"Không tức giận, rất ổn."
Trì Yên: "Chắc chắn anh tức giận."
Khương Dịch thật sự bị cô chọc cười.
"Anh thật sự không tức giận."
Trì Yên nhìn anh, ngón tay Khương Dịch quấn vài vòng lọn tóc dài của cô, anh cụp mắt, chậm rãi nói: "Lúc gọi điện thoại cho em liền nghĩ, không nhận cũng tốt."
"Muốn nghe giọng của em, lại không muốn nghe giọng của em."
Lục Cận Thanh đúng dịp ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, cùng anh chờ vài ngày, nói bóng nói gió nghe thấy tin tức về Trì Yên.
Trì Yên kéo anh vào danh sách đen, Lục Cận Thanh muốn cười nhạo anh lại sợ bị chửi, thấy anh luôn là dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Kỳ thực Khương Dịch thật sự không thấy sao cả.
Khoảng thời gian đó anh bận đến mức gần như không thấy giường ngủ, cố gắng lắm mới không nhớ tới Trì Yên, chẳng may nghe thấy giọng cô, anh sợ bản thân không khống chế nổi.
Ở bên cạnh Trì Yên, tất cả sức tự chủ của anh đều là nói nhảm.
Sẽ giống rất nhiều năm trước, về sau Khương Dịch không dám ngồi cùng bàn với Trì Yên khi đang viết báo cáo, cô ngồi chỗ kia, không cần lên tiếng cũng không cần cử động nhưng vẫn dễ dàng kéo xuống hiệu quả làm việc của anh.
Đã qua nửa đêm, Trì Yên được anh ôm rất thoải mái, mí mắt bất giác rớt xuống đất, ý thức của cô đã không còn tỉnh táo lắm, khẽ cắn đầu ngón tay, nhấn rõ từng từ không phải quá rõ ràng, nhưng vẫn hỏi được câu đầy đủ: "Nhớ em chứ?"
Khương Dịch cúi đầu nhìn cô, cô hít thở đều đều, đôi mắt nhắm, lông mi dài khẽ run, trên mặt còn sắc ửng hồng, tự tay anh phác họa đường cong đôi môi cô một lần, đáy mắt nồng nàn...
"Nhớ."
Trì Yên không nghe thấy, nhưng Khương Dịch vẫn nói thêm một câu: "Mỗi ngày đều nhớ."
Vừa nhớ tới sẽ muốn trở về gặp cô.
Nhưng anh đã sớm qua độ tuổi hành động theo cảm xúc.
·
Hôm sau lúc Trì Yên tỉnh lại, động tác cơ thể không đủ phối hợp.
Cô không quay phim buổi sáng, nhưng vẫn gọi điện thoại giải thích rõ với đạo diễn.
Chỗ Khương Dịch nằm ngủ đã lạnh ngắt, Trì Yên lăn đến chỗ đó nằm, trong mũi như còn vương lại hương thơm trên người anh, sạch sẽ, mùi hương chỉ thuộc về anh.
Trì Yên mò tìm di động, đúng lúc nhìn thấy Bạch Lộ gọi điện thoại đến.
Vang lên vài tiếng, Trì Yên nhanh chóng nhận máy.
"Yên Nhi, cậu có biết cậu lại lên hot search rồi không?"
"...Tớ vừa mới tỉnh ngủ."
Bạch Lộ thở dài, nghe không ra vui vẻ hay buồn bực.
Trì Yên hỏi cô ấy: "Lại là fan của tớ?"
"Lần này không chỉ fan của cậu, ngay cả người qua đường cũng có."
Bạch Lộ nói giọng là lạ: "Bọn họ đều nói chưa từng thấy ai vừa live stream chơi game vừa xem phim."
"Có vấn đề gì không?"
"Cái kia...Yên Nhi, lúc đó cậu thật có thể tập trung sao?"
"Có thể chứ, sao thế, tớ chơi game giỏi lắm."
Bạch Lộ rốt cuộc nghe ra chút manh mối, thăm dò hỏi cô: "Có phải cậu gạt fan của cậu không?"
"...Ừ."
"Vậy chắc chắn cậu không biết trung thôn dã trí là ai, đúng không?"
"Không rõ lắm."
Quả nhiên... Trái tim Bạch Lộ tan vỡ vì cô, cô ấy cười một tiếng, rất nhanh dừng lại: "Cậu tra Baidu đi."
Trì Yên làm theo lời cô ấy tra Baidu.
Cô dựa theo trí nhớ gõ mấy từ đó vào, sau đó bắt đầu tìm kiếm.
Kết quả tìm kiếm, mới nhìn đến mấy cái đầu tiên, mí mắt Trì Yên đã không khống chế nhảy lên vài cái.
Mẹ kiếp.
Là phim hành động...
Phim hành động tình cảm.
( Phim giới hạn độ tuổi đó. :"> )
• 09/02/2018 - 03/07/2018 •