Chương 34
Edit & Beta: Mina
Có vẻ lời nói này nói ra hơi muộn.
Trì Yên đã đến đủ gần, gần đến miễn cưỡng có thể thấy chữ in trên những chiếc hộp muôn màu rực rỡ đặt trên kệ để hàng kia.
Cách cô gần nhất là Okamoto, xa hơn chút là Durex, lại xa hơn chút nữa... Trì Yên không còn mặt mũi mà nhìn nữa, bất giác cô ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Bảy từ "Đồ dùng kế hoạch hóa gia đình" đỏ thẫm, sáng chói kinh người treo phía trên.
Trì Yên chột dạ vừa muốn lui về phía sau vài bước, anh đứng phía sau đã đi lên phía trước nửa bước, cánh tay anh vươn ra, sượt qua bên tai Trì Yên, rất tùy ý lại dứt khoát cầm vài hộp ném vào trong xe đẩy hàng.
Ánh mắt của dì bán hàng nhìn cô càng hoảng sợ hơn.
Mặc dù Trì Yên cũng thấy hơi thẹn thùng, nhưng vẫn không thể hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của dì ấy.
Dựa theo lý mà nói, dì ấy nhận việc bán loại mặt hàng này thì lẽ ra đã nhìn thấy không ít cô gái lớn mật hơn cô, nhưng nhìn vẻ mặt của dì ấy mà xem, như là lần đầu tiên nhìn thấy loại người này vậy.
Trì Yên kéo kéo ống tay áo Khương Dịch, nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải bởi vì anh lấy quá nhiều không?"
Cô cảm giác cô giống con khỉ trong sở vườn thú, đang bị dì kia vây xem.
Trì Yên nâng một ngón tay đếm đếm mấy hộp nằm trong xe mua sắm - một, hai, ba...
Chỉ có năm hộp.
Cô lại nhìn dì kia một cái.
Dì đó cũng đang nhìn cô, mặt đầy vẻ muốn nói lại thôi, vẫn nhịn không được nói: "Cô gái nhỏ, cháu phải bảo vệ cơ thể thật tốt..."
Trì Yên nghe vẫn mờ mịt, ngay sau đó nghe thấy dì đó nói tiếp: "Mấy cô gái nhỏ mười mấy tuổi vị thành niên như cháu, không thể chỉ thấy cậu ta đẹp trai rồi bị cậu ta lừa lên giường, sau này chắc chắn sẽ hối hận..."
Dì kia nói xong mắt đầy vẻ khinh bỉ nhìn Khương Dịch, "Cậu nhóc này nhìn có vẻ đẹp trai, sao có thể làm mấy loại như thế này chứ?"
Dì ấy làm việc trong siêu thị một năm, từng thấy không ít người đến mua bao cao su, nhưng chưa từng thấy trẻ vị thành niên đến mua.
Còn ngang nhiên công khai.
Dì kia không nói, Trì Yên suýt quên cô đang đội tóc giả trên đầu, giờ phút này còn đội bộ tóc giả vô cùng quyến rũ.
Trì Yên sờ sờ tóc ngắn bên tai, suýt sặc nước bọt, ho khẽ một tiếng: "À... Chị ơi, em thành niên rồi."
Dì đó nghi hoặc nhìn cô một cái, nhưng ánh mắt lại dịu đi không ít: "Thật sự?"
"Mặc dù em mới hai mươi tuổi, nhưng thật sự đã thành niên."
Khương Dịch cúi đầu nhìn cô, khóe môi kéo ra, mang theo tiếng cười rất khẽ.
Ngoài Trì Yên, sẽ không có người nào khác nghe thấy.
Chắc là cười cô nói câu "Mới hai mươi tuổi" kia.
Dì kia nhìn hai người bọn họ một cái rồi quay đầu.
Trì Yên cũng quay đầu, vừa muốn tiếp tục đi lên phía trước đi dạo, trong xe lại bay vào vài hộp Okamoto: "Vậy thì chuẩn bị nhiều thêm chút."
Trì Yên: "..."
Thật đúng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ mà.
Trì Yên cũng không đặt lại những hộp kia vào kệ để hàng, đến khi hoàn toàn ra khỏi tầm mắt của dì kia, cô mới véo cánh tay Khương Dịch một cái.
"Sao vừa rồi anh không nói cho em biết?"
Vừa nghĩ tới ánh mắt của dì bán hàng, Trì Yên liền cảm thấy trước giờ chưa từng mất mặt như thế.
"Anh nói em đừng nhìn."
Trì Yên bí từ cãi lý: "Anh phải trực tiếp kéo em đi."
Cuối cùng thành ra cô như chưa được thỏa mãn dục vọng.
"Anh có kéo em."
"..."
Đi tiếp về phía trước, dường như cô với Khương Dịch nhiều thêm lực hấp dẫn hơn.
Ban đầu có người khác phái nhìn cô cười ái muội một tiếng, có cô gái liếc nhìn xe mua sắm của bọn họ, trên mặt lập tức cũng hiện lên nụ mỉm cười đầy ẩn ý.
Điều đáng mừng nhất là, vẫn không có người nhận ra cô.
Trì Yên nhấc chân đá đá bánh xe xe đẩy hàng, cô nói nhiều sai nhiều, mới nói vài câu đã đem tất cả sai lầm đều đặt lên người cô.
Cô nhìn đi chỗ khác, muốn bỏ vài hộp sữa chua vào mua sắm xe để đạt hiệu quả "che lấp bầu trời", còn chưa bỏ vào, cổ tay đã bị anh nắm lấy: "Có thể uống lạnh?"
Trì Yên ngưng một giây: "Sao anh biết..."
Chuyện đến kỳ kinh nguyệt cô còn chưa kịp nói cho Khương Dịch.
"Thấy em uống nước đường đỏ."
Khương Dịch liếc nhìn cô một cái: "Đặt về chỗ cũ."
Trì Yên buồn bực muốn chết, bắt đầu thương lượng với anh: "Em chỉ mua hai hộp thôi."
"Không được."
"Một hộp?"
Trì Yên đã cầm lấy một vỉ bỏ vào xe mua sắm: "Em có thể cách mấy ngày mới uống tiếp."
Thành công đạt được mục đích.
"Không phải một hộp sao?"
"Người ta không bán lẻ."
Khương Dịch cười nhạt một tiếng, nhưng đến cùng vẫn không bắt cô đặt về chỗ cũ.
Hai người đi dạo siêu thị tốn không ít thời gian, lúc về đến nhà đã hơn 9 giờ.
Bụng Trì Yên không quá đau, chỉ là đi đường thời gian dài, bây giờ thấy hơi khó chịu, ôm một hộp sữa chua ngồi xếp bằng trên ghế sofa.
Khương Dịch đang nấu cơm trong phòng bếp, Trì Yên cũng không dám tìm đường chết, chờ làm ấm sữa chua, cô vừa đổi kênh TV, vừa câu được câu không cùng bạn tốt trò chuyện.
Đêm tối, là thời gian bọn cô cuồng hoan phóng túng.
Bạch Lộ và Tống Vũ đều rảnh rỗi.
Hai người này biết rất nhiều thứ, tìm những chuyện thú vị kéo cô vào.
Trì Yên thừa dịp hai cô ấy nói liến thoắng mà lướt Weibo, đúng lúc nhìn thấy một status mở rộng hiện trên trang chủ, chắc hẳn là dùng tiền mua, bình luận từ lúc mới đăng chưa được hơn trăm.
Cô vốn định phớt lờ nhưng ngón tay lại kéo lên phía trên.
Chủ đề rất quen thuộc...
Về bạo lực học đường.
Trì Yên hơi mím môi, cô đã từng trải qua chuyện này, vì vậy vừa nhìn thấy sẽ có chút đồng cảm, hoàn toàn không có cách nào không đếm xỉa đến, chỉ chần chừ mấy giây liền ấn chia sẻ.
Cũng chỉ đơn giản chia sẻ, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Sau khi đăng xong, Trì Yên lại cùng hai người kia tán gẫu vài câu, hiểu rõ những chuyện lớn nhỏ gần đây xảy ra rồi mới chạy vào phòng ăn ăn cơm tối.
Trì Yên vừa đến kỳ sinh lý liền không có tinh thần, buổi tối cũng khó ngủ hơn mọi ngày.
Trước kia chỉ có một mình, hầu như cô đều quằn quại nằm trên giường đến không có ý thức mới có thể ngủ, thậm chí hồi học Đại học có một lần Bạch Lộ phải đưa cô vào phòng cấp cứu.
Khoảng thời gian đó cơ thể cô thật sự kém.
Sau khi gả đến Khương gia tốt hơn nhiều, Thẩm Văn Hinh là bác sĩ, biết thứ gì tốt cho cơ thể, thứ gì không tốt cho cơ thể, chăm hơn nửa năm rốt cuộc không cần vật vã lăn lộn nữa.
Trì Yên nằm trong lồng ngực Khương Dịch ngủ còn say giấc hơn mấy hôm trước, mãi đến hơn 8 giờ sáng hôm sau đang ngủ tự tỉnh dậy.
Hai hôm nay cô không có phần diễn, Trì Yên dứt khoát không cài chuông báo thức.
Có lẽ hơn 7 giờ Khương Dịch đã rời nhà, Trì Yên vẫn nhớ cô nghe thấy tiếng động, rất mệt mỏi nên không mở mắt nhìn.
Trì Yên nằm sấp trên giường một lát, lúc này mới nhớ ra hôm nay Khương Vận muốn gặp cô.
Hiện tại Khương Vận chỉ dẫn dắt hai người, so với cô, người kia đã nổi tiếng và có danh tiếng cao, còn thiếu mỗi cuối năm nay được trao giải Ảnh Đế.
Vừa nghĩ như thế, Trì Yên liền cảm thấy bản thân cô cũng có thể chuyển vận, vì đã may mắn được Khương Vận nhìn trúng.
Trì Yên mặc bộ đồ nhẹ nhàng mát mẻ, đơn giản, trang sức trang nhã, nhìn dịu dàng trong sáng.
Lúc sắp ra cửa, miệng cô đầy vị đường đỏ, khá khó chịu, ném vào trong miệng mấy viên kẹo cao su, sau đó dùng nước ấm súc miệng, chờ hơi thở sạch sẽ mới bóc thêm một viên kẹo trái cây ăn.
Khương Vận hẹn địa điểm tại một nhà hàng trong trung tâm thành phố.
9 giờ 10 phút, Trì Yên đến sớm hơn lịch hẹn 20 phút.
Tầm này nhà hàng ít khách, thiết kế không cầu kỳ xa hoa, trong hành lang treo mười mấy bức danh họa, nhìn qua đều có chút tuổi đời, tuy nhiên Trì Yên không có nhiều hứng thú.
Cô đi theo sau nhân viên phục vụ, đến nơi, nhân viên phục vụ gõ cửa vài tiếng, rất nhanh có người nói "Mời vào".
Cửa mở ra, Trì Yên đi vào, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa.
Không gian phòng không lớn nhưng nhìn rất thoải mái, ánh đèn da cam dịu nhẹ chiếu xuống, Trì Yên liếc mắt nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện Khương Vận.
Có lẽ bàn được làm từ gỗ lê, là bàn bốn người, mỗi bên có thể ngồi hai người, màu nâu sẫm, khắc hoa văn rất tinh xảo.
Trì Yên thấy ghế bên cạnh Khương Vận đặt đồ của cô ấy, có túi xách còn có áo khoác, ngay cả điện thoại cũng đặt một bên trên mặt bàn.
Mà đối diện cô, người đàn ông không nhìn cô, phối hợp nâng chén trà nhấp một hớp trà.
Khương Vận mở miệng trước: "Tiểu Trì, ngại quá." Cô ấy ho khẽ một tiếng: "Khương Dịch, em đứng dậy đi, để cô gái nhà người ta còn ngồi xuống."
Trì Yên lúng túng muốn chết.
Cùng người khác gặp mặt, cô có thói quen đến sớm hơn mười mấy phút.
Nhưng hiện tại nhìn, cô liền biết cô không nên đến sớm.
Ai có thể nghĩ tới Khương Dịch không đi Công ty mà lại chạy đi gặp Khương Vận?
Khương Dịch đặt chén trà lên mặt bàn, âm thanh rất khẽ vang lên, anh nghiêng đầu nhìn về phía Trì Yên.
Anh cười đầy ý vị, đứng dậy tránh ra, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Trì Yên biết Khương Vận không biết mối quan hệ của cô với Khương Dịch.
Xác thực mà nói, lúc cô và Khương Dịch kết hôn rất vội vàng, trừ Thẩm Văn Hinh và Khương Du Sở, khi đó vốn không có người nào khác trong Khương gia biết.
Cô cũng hơi cong môi, đóng phim nhiều, rất nhanh khôi phục vẻ mặt một cách tự nhiên nhất, rất lễ phép cười một tiếng: "Chị Khương Vận, Khương... Tổng."
Khương Dịch cúi đầu, gò má rất đẹp, Trì Yên nhìn thấy đường cong khóe môi của anh sâu hơn.
Cô làm như không thấy mà đi tới.
Khương Vận: "Tiểu Dịch, em có thể đi rồi."
Khương Dịch không động đậy.
"Em ở đây, Tiểu Trì sẽ thấy ngại."
Khương Dịch nghiêng đầu nhìn Trì Yên: "Sẽ sao?"
Trì Yên duỗi tay đè lên bàn tay đang lộn xộn trên chân cô, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Sẽ không."
Khương Vận thấy hơi lạ.
Cô ấy lấy ra vài bộ kịch bản đặt lên bàn: "Tiểu Trì, gần đây chị cầm được mấy bộ kịch bản..."
Di động của Trì Yên rung lên một cái.
Khương Vận dừng lại, hai người đồng thời nhìn về phía di động đặt trên bàn.
Chỉ có Khương Dịch, người này tỏ vẻ việc không liên quan đến mình mà vén lên một góc váy dưới mặt bàn của Trì Yên.
Khương Vận chỉ chỉ di động của cô: "Nhìn tin nhắn trước đi."
Trì Yên cười cười nói xin lỗi cô ấy, cũng không để tâm đi quản Khương Dịch, cầm điện thoại di động, ấn mở.
Là một bức hình, máu chảy đầm đìa, vừa nhìn đã khiến người ta khiếp sợ.
Trì Yên hoảng sợ nhỏ giọng kêu lên một tiếng, phản xạ theo bản năng ném di động lên mặt bàn, xoay người ôm chầm lấy người đàn ông ngồi bên cạnh.
• 17/02/2018 - 05/07/2018 •