Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 73

Edit: Hướng Dương

Trì Yên thật sự không thể trốn tránh mãi, sau khi cùng Khương Vận ăn tối ở bên ngoài trở về, lại gặp được Phùng Tân Lam ở đại sảnh khách sạn.

Ngẫu nhiên gặp mặt chẳng bằng nói là đã có tính toán từ trước.

Rõ ràng Phùng Tân Lam cố ý đợi hai người trở về, một bình nước trên bàn đã cạn tới đáy, bà ta ngồi bên cạnh cửa, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động và mấy tờ giấy trên bàn.

Xem ra vô cùng mất tập trung, vì khi Trì Yên đi ngang qua, Phùng Tân Lam không hề chú ý tới cô.

Dù sao cũng là chuyện của bản thân mình, Trì Yên không bắt Khương Vận ở dưới chờ cô mà bảo cô ấy lên lầu nghỉ ngơi trước.

Trì Yên đi từng bước tới đó, nơi Phùng Tân Lam ngồi giống như một vực sâu, hay như là một cái động không đáy, không hề thấy ánh sáng.

Khoảng cách mười mấy mét, Trì Yên khó khăn đi mất gần một phút.

Mãi tới khi đứng đối diện Phùng Tân Làm, bà ta mới bừng tỉnh như vừa thoát khỏi giấc mộng, đột nhiên nâng mắt nhìn.

Người phụ nữ trang điểm vô cùng tinh tế, dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vì chăm sóc tốt nên ngoại trừ nếp nhăn mờ mờ ở khóe mắt ra thì khuôn mặt mịn màng như một thiếu nữ trẻ tuổi.

Là một phu nhân hào môn điển hình, mười ngón tay không dính nước mùa xuân (1).

(1) Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mát. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không sờ vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý ở đây nói những người không bao giờ làm việc nhà.

Trì Yên đối mắt với bà ta, sau đó không nói lời nào kéo ghế ngồi xuống.

Cô cứ bình tĩnh như vậy, khiến Phùng Tân Lam dù đã chuẩn bị trước một đống lời muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì.

Xung quanh có những vị khách khác nói chuyện với nhau, tiếng dương cầm vang vọng khắp đại sảnh, khiến sự yên tĩnh giữa hai người ngày càng trở nên kì dị.

Phùng Tân Lam cầm ly nước đã uống hết định lấy một ly mới, nhưng đã nghe thấy người đối diện mở miệng: "Bà gọi tôi tới đây là muốn tôi ngồi cùng bà sao?"

Động tác của Phùng Tân Lam khựng lại, hơi mất tự nhiên.

Bà nâng khóe môi, "Yên Yên..."

Trì Yên sửa lại lời: "Tên tôi là Trì Yên."


Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phùng Tân Lam nhất thời trở nên càng khó coi.

Dù có bao nhiêu mỹ phẩm đắt tiền cũng đều không che giấu nổi sắc mặt trắng bệch.

"Yên Yên, con đừng như vậy..."

Trì Yên có chút buồn cười, nhếch môi chờ bà ấy nói tiếp.

Phùng Tân Lam nhận ra sự chế nhạo trong đáy mắt cô, nhưng vẫn nhắm mắt nói tiếp: "Mấy ngày nữa mẹ phải trở về Pháp rồi."

Trì Yên chẳng buồn sửa lại vấn đề về danh xưng này nữa.

Cô không nói lời nào nhưng độ cong khóe môi ngày càng lớn, ý giễu cợt rõ ràng.

Đáy lòng Phùng Tân Lam lạnh lẽo, như vừa rơi thẳng vào hầm băng.

Bà vốn cho rằng tình cảm của Trì Yên và Khương Dịch không quá sâu sắc, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt này bà đã có thể nhìn thấy bóng dáng Khương Dịch ở trên người Trì Yên.

Phùng Tân Lam nắm chặt tay, siết chặt mấy tờ báo cáo kiểm tra trong tay, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng, nhưng một người mẹ hiền từ.

Trì Yên hỏi: "Sau đó thì sao, liên quan gì tới tôi?"

"Mẹ muốn đưa con cùng đi..."

Quả nhiên.

Khương Vận đúng là đoán một trúng một.

Trì Yên rướn nửa người về phía trước. "Tại sao?"

Không chờ Phùng Tân Lam trả lời, Trì Yên lại tiếp tục nói: "Tôi trả lời thay bà, bởi vì không có cách nào có được đứa con khác nữa, cho nên mới cần đến tôi, phải không?"

Trì Yên cũng tự mình cảm thấy câu nói này có phần độc ác, nhưng hết cách rồi, hôm nay cô chính là muốn ác độc một chút.

Có mấy lời không nhanh không chậm, Trì Yên giương mắt nhìn từng biến hóa trên vẻ mặt của người phụ nữ đối diện.

Vẻ ung dung hoàn toàn bị phá vỡ, lộ ra cảm xúc chân thật không hề che đậy.


Kinh ngạc, cùng với một chút ủ rũ rất khó phát hiện ra.

"Tôi nói đúng rồi sao?"

Phùng Tân Lam hoàn toàn không có cách nào phản bác.

Khi bà uống thuốc phá thai, chỉ nghĩ là mình còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội có thêm những đứa con khác của mình.

Thời gian đầu không có dấu hiệu gì, Phùng Tân Lam tưởng thời cơ chưa tới. Nhưng mấy năm trôi qua, rồi lại mười mấy năm nữa, bụng bà vẫn không có động tĩnh gì.

Bệnh viện lớn trong nước tới nước ngoài đều đã đi vô số lần, thuốc đông y tới thuốc tây đều đã uống, kết quả không có bất kỳ chuyển biến tốt nào.

Vài ngày trước khi đi bệnh viện kiểm tra lại biết được tử cung xảy ra vấn đề, sau này không có cách nào có thai được nữa.

Nếu như trước đây vẫn ôm một chút hi vọng xa vời thì lần này đã trực tiếp cắt đứt mọi ý nghĩ của bà.

Trì Yên trở thành đứa con gái duy nhất, quá khứ, hiện tại và tương lai mấy chục năm.

Người trung niên, đối với việc theo đuổi danh lợi dần dần từ bỏ để lui về với gia đình.

Trì Yên rót cho mình một ly nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cô nghe thấy Phùng Tân Lam nói, giống như vùng vẫy trước khi chết: "Yên Yên, con cùng mẹ ra nước ngoài đi. Quảng cáo, tài nguyên mẹ đều có thể cho con thứ tốt nhất..."

"Không dựa vào bà, sau này tôi cũng sẽ giành được thứ tốt nhất."

"Nhưng con có thể đảm bảo Khương Dịch sẽ yêu thương con bao lâu?"

Phùng Tân Lam rõ ràng có chút kích động, ngữ điệu nâng cao, suýt nữa thu hút sự chú ý của mấy người ở bàn bên cạnh.

"Đàn ông thế nào, con nghĩ mẹ còn không nhìn rõ hay sao?"

Ý bà chính là Trì Viễn Sơn và người chồng hiện tại của mình. 

Trì Yên quên mất tên người phía sau rồi.

Phùng Tân Lam mới điều hòa ngữ khí: "Yên Yên, con nghe mẹ khuyên..."


"Nhưng cuộc sống của tôi với bà không giống nhau, Khương Dịch cũng không hề giống bất kỳ ai trong hai người bọn." Trì Yên dừng vài giây rồi tiếp tục nói: "Dù Khương Dịch là loại người gì, tôi đều chấp nhận."

Thật ra tính cách Phùng Tân Lam và Trì Yên cũng có vài phần giống nhau.

Trì Yên bây giờ, cũng giống như chính mình nhiều năm về trước, giờ phút này tươi cười ngồi đối diện với mình.

Trong nháy mắt bà liền không biết phải nói gì.

Trì Yên hoàn toàn không cho bà thời gian phản ứng, nhấp một ngụm nước nói tiếp: "Hiện tại cảm thấy mắc nợ tôi phải không?"

Không cần Phùng Tân Lam trả lời, Trì Yên cũng biết đáp án là đúng.

"Nếu cảm thấy mắc nợ, vậy thì đừng quấy rầy cuộc sống bình thường của tôi." Trì Yên chớp mắt, bên trong như phủ một lớp nước trong trẻo, "Khó khăn lắm tôi mới thích một người, không muốn nghe người khác nói xấu anh ấy."

Khóe miệng Phùng Tân Lam mấp máy, hồi lâu sau mới ý thức được người cô nói tới là Khương Dịch.

"Cảm thấy cuộc đời của bà không có con cái không đủ hoàn hảo, vậy thì đi tới Lộ Bắc xem sao."

Phùng Tân Lam sững sờ, lần này thực sự nghe không hiểu.

"Bên Lộ Bắc có một viện mồ côi, dù sao bà cũng có vẻ không để ý tới chuyện có cùng huyết thống với mình hay không."

Phùng Tân Lam ngẩng đầu nhìn cô.

Trì Yên hơi mím môi, nở một nụ cười không có chút tình cảm nào, lạnh lùng và xa cách.

Phùng Tân Lam cảm giác mình thật sự mắc nợ cô, hơn nữa dù thế nào cũng không thể bù đắp được, lúc mới gả vào nhà họ Khương, thậm chí mỗi đêm bà đều mơ thấy một bé gái gương mặt cực kỳ giống cô, nhưng mỗi lần từ trong một tỉnh lại, bên cạnh giường đều là khoảng trống lạnh lẽo.

Trái tim dù cứng rắn ra sao thì cũng không thể cứng bằng tảng đá.

Phùng Tân Lam đã vò mấy tờ giấy trong tay thành nhàu nhĩ, thấm ướt mồ hôi trong lòng bàn tay.

Bà nghe thấy Trì Yên nói: "Nếu mấy ngày nữa bà phải trở về Pháp, vậy thì tôi xin nói lời tạm biệt trước."

Trì Yên cầm túi, quần áo trên người khá dày nên có vẻ nặng nề, nhưng động tác của cô rất đơn giản: "Tôi còn có việc, không thể ngồi cùng bà."

Phùng Tân Lam theo bản năng gọi cô: "Yên Yên.."

Bước chân của Trì Yên dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn bà.

"Xin lỗi, con người của tôi khá là thù dai, vì vậy không có cách nào tha thứ cho bà."

Dứt lời không đợi Phùng Tân Lam đáp lại Trì Yên đã đi thẳng về phía thang máy.

Mãi tới khi cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, bên trong không còn ai quen biết, Trì Yên mới cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, bên trong đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.


*

Phùng Tân Lam như biến mất khỏi cuộc sống của Trì Yên không dấu vết, dường như từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện.

Trì Yên không có thời gian nghĩ tới việc này, chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Người hướng tới nơi cao, nước chảy về chỗ trũng.

Cô có thể hiểu Phùng Tân Lam nhưng không có cách nào tha thứ.

Sinh hoạt dần dần đi vào quỹ đạo, Trì Yên cũng có thể hoàn toàn tập trung vào việc quay chụp.

Video truyên truyền của A.G không chỉ quay ở núi Trường Hắc, bối cảnh trải rộng khắp cả thành phố Tấn Bắc, sáu địa điểm khác nhau ở phía Đông Nam và Tây Bắc.

Bên ngoài âm hai mươi độ, chỉ mặc một cái váy là chuyện bình thường. Lâu dần, mỗi khi Trì Yên hóa trang xong đều tự giác cởi áo khoác.

Toàn bộ đoàn phim đều phối hợp hết sức ăn ý, càng về sau công việc càng thuận lợi. Sau khi hoàn thành cảnh ở cả sáu địa điểm, công việc còn lại giao cả cho hậu kỳ và cắt nối biên tập đảm nhiệm, Trì Yên và Khương Vận trở về thành phố Lâm An sớm một ngày.

Lúc xuống máy bay, Trì Yên quả nhiên lại chạm mặt Tiểu Hồng Hoa ở sân bay.

Lần này chạm mặt chính diện, cô còn chưa kịp phản ứng người đó đã giơ di động ra, "tách" một tiếng trên màn hình xuất hiện gương mặt của Trì Yên.

Tiểu Hồng Hoa đắc ý thu lại điện thoại, thật tâm khen cô: "Chị Trì Yên, chị thật đẹp."

Trì Yên cười nói cảm ơn, kéo vali hành lý cùng Khương Vận chen ra khỏi đám người.

Hôm nay số phóng viên đông hơn dự liệu, ngoại trừ Tiểu Hồng Hoa ở bên ngoài, Trì Yên đã gặp vài máy ảnh chiếu về phía mình.

Khương Vận cảm thấy đây là một chuyện tốt, cô ấy nói: "Tiểu Trì, đây là chứng minh em đã hot... Một chút."

Trì Yên mím môi cười không nói gì.

Chờ tới khi ra khỏi sân bay, Trì Yên giơ tay vẫy một chiếc taxi, đặt hành lý Khương Vận vào cốp trước sau đó đẩy cô ấy lên xe.

Khương Vận hạ cửa xe xuống, "Em không lên xe à?"

"Em có việc riêng."

"Việc riêng gì?"

Trì Yên quơ quơ điện thoại: "Đi hẹn hò đó."

• 07/04/2018 - 10/07/2018 •


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận