Tạ Nhân trở về tòa nhà, liền lục lọi ngăn tủ của mình, lấy tất cả tiền riêng ra, được thêm một trăm lượng, chuẩn bị đủ ba trăm lượng, để nha hoàn đi Phỉ Thúy trai mua cây trâm hoa mai về đưa cho Lục Linh Lung.
Tạ Nhân làm sao địch nổi cao thủ tình trường Giang tam gia, lập tức bị y hôn đến thất điên bát đảo, cả người đều nóng lên, hai chân mềm nhũn, nếu không có Giang tam gia ôm vòng eo của ả, sợ là đứng cũng không đứng được.
Mãi đến lúc bị hắn đặt trên tủ quần áo, cảm giác được toàn thân mát mẻ, lý trí mới thanh tỉnh một chút, mở to hai mắt vội vàng nói: "Tam gia..."
Lục Bồng Bồng nói: "Là mẫu thân dạy ta. Mẫu thân nói, tiểu cô nương không biết chữ cũng được, nhưng việc thêu thùa nhất định phải làm tốt."
Điền thị bình thường là người nhát gan, không ngờ lại có sở trường như vậy. Giang Diệu tuy không đồng ý đoạn trước của câu nói, cũng biết được tầm quan trọng của việc thuê thùa của cô nương gia. Giang Diệu cầm túi thơm, sau khi Lục Bồng Bồng một phen thêu thùa, đúng là xinh đẹp đáng yêu, thật là mộttiểu cô nương đáng yêu. Tính tình nàng cũng tốt, lại từ Tuyên Vương phủ đi ra, vẫn nhiều đường để lựa chọn mối hôn nhân.