Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Mới tới Dân Châu, Lục Lưu tất nhiên phải gặp mặt quan viên địa phương.

Dân Châu mặc dù cách Vọng Thành xa, nhưng cũng không phải là nơi hẻo lánh, nên tin tức đương nhiên là biết. Mà các quan lại cũng là có nghe thấy vị Tuyên Vương này đường đường là Nhiếp Chính Vương! Tuy nói là bị cách chức, nhưng dù thế nào người ta cũng là Vương gia, lúc này đến địa phương nhỏ của bọn họ, tất nhiên là không thể thất lễ được. Nếu chiêu đãi được, sau này người ta hưng thịnh lại, còn có thể dìu dắt bọn họ.

Mấy ngày nay Giang Diệu cũng không rảnh rỗi. Tòa nhà ở Dân Châu này, là một nơi rộng rãi nhưng thô sơ, khí thế kém xa Tuyên Vương phủ hùng vĩ, nhưng lại để Giang Diệu phát huy một hồi, bố trí tòa nhà này thành dáng vẻ mình thích. Lục Lưu chỉ sợ nàng không có việc làm, có thể thấy nàng làm việc vui vẻ, là rất tốt.

Giang Diệu ngày ngày bận rộn, không lo lắng Lục Lưu ở bên ngoài cả ngày bận việc, Hứa ma ma lại bận tâm giúp chủ tử nhà mình, lo lắng nói: "Vương phi, nhóm nam nhân này ở bên ngoài xã giao, không thể không uống rượu, tiếp theo là thưởng thức ca múa, mỗi ngày Vương gia về muộn như vậy, Vương phi... Vương phi không lo lắng sao?"

Nghe Hứa ma ma nói, Giang Diệu dừng tay, lẳng lặng hạ mi.

Lời của Hứa ma ma cũng là uyển chuyển, nam nhân xã giao, không thể thiếu được đến những chỗ mỹ nhân múa hát. Địa phương nhỏ Dân Châu này, đã bao giờ có đại nhân vật như Lục Lưu tới? Lúc này tới, quan chức Dân Châu chắc chắn sẽ nịnh nọt, muốn lấy lòng Lục Lưu. Đối với nam nhân, đưa mỹ nhân luôn luôn hiệu quả.

Nhưng Giang Diệu tin hắn —— nàng vừa gả cho hắn, nếu ghen một chút thì cũng có thể, nhưng nếu không tin hắn, lại là vấn đề lớn.

Bàn tay nhỏ dài đem hoa quế mang hương thơm ngào ngạt xuyên qua lá sen to, thơm hơn cả mẫu đơn bên trong bình sứ hoa văn. Hoa quế tuy không phú quý kiều diễm như cây mẫu đơn cây thược dược, nhưng lại thắng ở mùi thơm dễ ngửi, nhất thời ngửi được mùi thơm, lại khiến tâm trạng người ta vui mừng.

Giang Diệu thu dọn nhánh hoa, bên môi có ý cười nhànnhạt, thoáng nghiêng đầu, nơi vành tai trắng nõn khéo léo lộ ra đôi hoa tai bằng minh châu lắc qua lắc lại, nhưng lại không sáng bằng đôi mắt lấp lánh của nàng nàng nói với Hứa ma ma: "Hứa ma ma, Vương gia sẽ không."

Đúng là tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn giản. Trong lòng Hứa ma ma cảm thán. Mấy ngày nay, Vương gia đối với Vương phi như thế nào, bà cũng nhìn ở trong mắt, nhưng chỉ là mới thành thân thôi, như thế nào đinữa, thân phận Vương gia như thế, không thể cả đời chỉ bảo vệ Vương phi. Nhớ kỹ lúc trước Kiều Thị dặn dò, trong lòng Hứa ma ma mong đợi: MongVương phi sớm chút mang thai tiểu Thế tử.

Cắm hoa xong, âm thanh của Bảo Lục từ bên ngoài truyền đến, vừa nghe thấy Lục Lưu trở về,khuôn mặt Giang Diệu lập tức tươi cười đi ra nghênh đón.

Hôm nay Lục Lưu đi gặp thứ sử Dân Châu là Từ Thịnh, quần áo ăn mặc tất nhiên là trang trọng hơn chút. Nhưng loại công việc này, Giang Diệu là phụ nhân trong nhà không nên hỏi đến, lúc này nàng nở nụ cười long lanh tiến lên, kéo hắn đi vào trong, lại nghĩ tới điều gì, vội vã quay đầu lại, chóp mũi vừa vặn đụng vào lồng ngực Lục Lưu, lập tức liền xoa xoa chóp mũi, dặn Bảo Cân Bảo Lục đi chuẩn bị nước trà, lại bảo Hứa ma ma đi nhà bếp nhìn một chút, nàng bảo nhà bếp làm món Lục Lưu thích ăn, hiện tại như thế nào.

Tất nhiên là một thê tử hiền lành.

Dặn dò xong, mới nắm tay Lục Lưu đi ra sau tấm bình phong thay y phục, săn sóc hỏi: "Hôm nay chàng trở về sớm, có đói bụng không? Bữa tối chúng ta ăn sơm một chút,được không?"

Lục Lưu cầm tay nhỏ của nàng đang đặt ở trên đai lưng của mình nói: "không cần đổi. Diệu Diệu, mộtlúc nữa ta có việc còn phải ra ngoài, nàng ăn bữa tối rồi ngủ sớm chút, không cần chờ ta."

Nụ cười của Giang Diệu cứng đờ, nghe hắn bảo bữa tối cũng không ăn, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Mấy ngày nay nàng vừa tới Dân Châu, tuy chưa thích ứng, nhưng bên cạnh còn có hắn. Tuy hắn cũng bận rộn. Giang Diệu tự nhủ là người hiểu chuyện, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay tâm trạng không tốt, có chút không khống chế được tâm tình của chính mình.

Nàng gật đầu nói: "Ta biết rồi." Lại nói, "Vậy chàng sớm trở về,nên uống ít rượu. Buổi tối có chút lạnh, đợi một lát ta để Lục Hà giúp chàng mang theo áo choàng."

Lục Lưu ôm nàng một lúc, lúc này hôn một cái lên mặt nàng, cầm hai tay của nàng, nói: "Mấy ngày nữa ta rảnh rỗi, sẽ cùng nàng đi ra ngoài đi một chút."

Giang Diệu mỉm cười nói cẩn thận, biết hắn chắc chắn có chuyện quan trọng, giờ này tự mình trở về nóivới nàng, chính là sợ nàng vẫn đợi hắn. Trong lòng Giang Diệu cảm động, liền ngoan ngoãn giục hắnnhanh đi, nhưng giục thì giục, tay cầm tay hắn lại không chịu buông ra.

Lục Lưu lẳng lặng nhìn thê tử, mấy ngày nay hắn đều không có nhiều thời gian ở cùng nàng, mà nàng cũng ngoan ngoãn đợi ở trong phủ không có đi ra ngoài. Nàng tuổi còn nhỏ, mới vừa cập kê, liền gả cho hắn, hiện nay lại xa cha mẹ cùng hắn đến đây, mà ở Dân Châu, nàng lại không có một người quen biết... Lục Lưu đau lòng, nâng nàng mặt lại hôn một cái, mới nói: "Vậy ta đi đây."

Nàng mỉm cười, nói được. Nhìn hắn đi xa, chóp mũi mới cay cay, có chút nhớcha mẹ.

Nếu nàng nhớ không sai, đại tẩu nàng mấy ngày nay sẽ lâm bồn. Đáng tiếc, nàng không có cách nào nhìn tiểu chất nhi béo trắng của mình được sinh ra. Còn có Tuyền tỷ tỷ... Tuyền tỷ tỷ cùng đại tẩu sinh sản gần nhau, cũng không biết là sẽ sinh tiểu Hoàng Tử hay Tiểu công chúa. Lúc chỉ có một mình, nàng có chút không khống chế được nhớ đến người ở Vọng Thành.

Lục Lưu không ở đây, một mình Giang Diệu đối mặt với một bàn thức ăn lớn, cảm thấy không ngon miệng. Nhưng từ nhỏ nàng đã rất yêu quý thân thể của mình, lúc trước ở trên thuyền, đã gầy đi khôngít, Lúc này không phải là lúc yếu ớt—— nếu nàng sinh bệnh, Lục Lưu còn phải dành thời gian tới chăm sóc nàng. Nghĩ như vậy liền ngoan ngoãn chậm chạp ăn nửa bát cơm.


Dùng bữa tối, Bảo Cân liền đưa tới một tấm thiệp.

Giang Diệu ởDân Châu không có người quen biết, mà Lục Lưu bảo vệ nàng rất tốt, không để những người dự định bấu víu quan hệ ra tay từ chỗ nàng. Nhưng mặt khác, cũng khiến Giang Diệu không giao tiếp cùng bên ngoài, nay thấy Bảo Cân đưa thiếp mời, cảm thấy có chút hưng phấn. Nàng nhận lấy, sau khi xem xong, mới phát hiện là Tống phủ.

Đúng rồi, ngoại tổ phụ và cậu của Lục Lưu, bọn họ đều ở Dân Châu.

Theo lý thuyết, nàng và Lục Lưu phải đi thăm viếng mới đúng, nào có đạo lý để Tống phủ người ta đưa thiếp mời lại đây? Nàng liền cảm giác bản thân thất trách, nhưng Lục Lưu không nói với nàng về ngoại tổ phụ và cậu, nàng nhất thời cũng do dự, không biết ngày mai có nên đi hay không, hoặc là Lục Lưu có thời gian đi cùng nàng không. Dù sao nàng đã gả cho Lục Lưu, cũng nên đi gặp gỡ ngoại tổ phụ và cậu.

Tháng ngày trên thiếp mời là ngày mai, Giang Diệu không dám ngủ sớm, chuẩn bị đợi Lục Lưu trở về, hỏi ý kiến của hắn.

hắn đã nói rất muộn mới về, không thể về sớm, Giang Diệu tay cầm một tậpthơ lật lật. Cảm giác đợi người không dễ chịu, càng khỏi nói như Giang Diệu, mấy ngày nay ngày nào cũng đợi người. Nàng ngồi ở giường nhìn tập thơ, thở dài một hơi, mới bỏ tập thơ xuống, ngồi vào trước gương. Nhìn nữ tử trong gương mày liễu cau lại, Giang Diệu cảm thấy ở vầng trán của chính mình, nhìn ra một chút hương vị của oán phụ nơi khuê phòng.

Nàng không dám nhìn nữa, lại tiếp tục cầm sách. Lúc này đổi một quyển du ký nội dung, bên trong viết cũng thú vị, Giang Diệu xem đến xuất thần, cuối cùng cũng coi như giết thời gian.

Đợi lúc Lục Lưu trở lại, thấy thê tử nằm nghiêng ở mép giường, trên ngực còn đặt một quyển du ký.

Nàng đi chân đất, cứ như vậy ngủ ở bên mép giường, chỉ cần hơi động, chắc chắn ngã xuống.

Lục Lưu cũng nôn nóng, biết nàng là người không nghe lời, nhưng nhìn tình cảnh này, cũng có chút hổ thẹn. hắn đi qua,rút quyển du ký ra, để sang một bên, sau đó ôm nàng vào bên trong giường, sửa tư thế nằm cho nàng tốt. Liền lẳng lặng nhìn nàng một lúc,sau đó đi tới tịnh thất tắm rửa.

Giang Diệu ngủ say sưa, đến khi cảm giác trên người nặng trình trịch, như là bị một ngọn núi lớn đè lên, nhất thời tỉnh lại, lại ngửi được mùi vị trên người Lục Lưu, liền dùng sức ôm chặt hắn, giống như chó con cọ cọ ở trên người hắn, nói lầm bầm: "Chàng về rồi."

Lục Lưu trầm thấp " Ừm" một tiếng, ôm kiều thê thân thiết một lúc. Giang Diệu vốn nhớ hắn, lại thêm đã mấy ngày không hành phòng, khó tránh khỏi có chút nhiệt tình, nam nhân là người không biết đúng mực, lập tức ăn đến sạch sẽ .

Sau đó Lục Lưu cũng không ngủ ngay, chỉ ôm thê tử hôn một cái, nhìn nàng ngủ say sưa, lúc này mới yên tâm ngủ.

Ngày kế Giang Diệu tỉnh dậy đã đến giờ Thìn. Lục Lưu chắc chắn đã ra ngoài..

Nàng ngồi ở trên giường nhỏ, nhớ hôm qua cùng Lục Lưu thân mật, lỗ tai nóng bỏng, nhưng trên mặt lại nhiễm ý cười. Nàng ở trên giường nhỏ thêm một lúc, mới thấy Bảo Cân Bảo Lục đi vào hầu hạ. Bảo Lục bưng chậu rửa mặt, cười nói: "Vương gia sáng sớm đã ra cửa, nói hôm qua Vương phi rất mệt, bảo nhóm nô tỳ không được quấy rầyVương phi."

Khuôn mặt cười của Giang Diệu đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, lại hỏi: " Vương gia có nói ăn trưa sẽ trở về không?"

Bảo Lục nói: "Vương gia nói trưa hôm nay sẽ không trở về ăn cơm, nhưng bữa tối sẽ đúng giờ trở về."

Tuy ăn trưa sẽ không trở về, Giang Diệu có chút tiếc nuối, nhưng nghe hắn bảo bữa tối sẽ trở về, liền biết hắn đêm nay sẽ không tiếp tục ra ngoài. Giang Diệu mỉm cười, để bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt, sau nghĩ tới điều gì, mới "Nha" một tiếng, ảo não nhíu lông mày.

Giang Diệu giơ tay vò đầu. Làm sao mà việc chính nàng cũng quên?

Nhing mặt trời bên ngoài đã lên cao, Giang Diệu không hiểu tâm tư Lục Lưu, nhưng cũng không dám thất lễ vớiTống gia. Dù sao, trong ấn tượng của nàng, Lục Lưu tuy hắn không thích cha, nhưng đối với mẫu thân Tống thị này, vẫn còn tình cảm —— nàng cùng Lục Lưu kết hôn mấy ngày, hắn cũng từng dẫn nàng đi bái tế Tống thị.

Nghĩ như vậy, Giang Diệu cảm thấy hôm nay mình bất cứ giá nào cũng nên đi.

Nàng dặn Bảo Cân, nói: "Lát nữa ta muốn đến Tống phủ, ngươi đi nhà kho chọn chút lễ vật thích hợp..." Dừng một chút, lại cảm thấy việc này nên thận trọng một chút, liền mỉm cười đứng lên nói, "Thôi, để lát nữa ta tự mình qua chọn."

Lúc này nàng đi gặp chính là nữ quyến củaTống phủ, biết lão phu nhân tin phật, liền dự định đưa mộtbộ chân dung Quan am do đại sư làm từ đá, còn hai vị thẩm thẩm của Tống phủ, Giang Diệu cũng chuẩn bị cho từng người hai bộ hoa thức không giống nhau, nhưng giá trị tương đương đồ trang sức. Lại chuẩn bị thêm một chút đồ trang sức tinh xảo, nếu có các biểu tỷ muội ở đó, cũng tiện tặng người.


Lúc ở Vọng thành, phía trên Lục Lưu không có cha mẹ, lão vương phi lại mất sớm, Giang Diệu tuy gả cho hắn, cũng không có cảm giác căng thẳng khi làm con dâu, ngoại trừ đối với cha mẹ các ca ca khôngnỡ, còn lại trong lòng, chỉ có tâm ý ngọt ngào đợi gả cho nam tử. Ngày hôm nay chọn quà tỉ mỉ, mộtmình đi gặp ngoại tổ mẫu Tống lão phu nhân Lục Lưu,có chút cảm giác con dâu xấu đi gặp cha mẹ chồng.

Tối hôm qua bị Lục Lưu dùng sắc đẹp mê hoặc, ngay cả chuyện đứng đắn cũng đều quên. Giang Diệu mỉm cười, thầm than: Xem ra hôm nay nàng tới, lần sau lại cùng Lục Lưu đi một chuyến mới được. Thành sự không thể mất lễ nghĩa.

Tống phủ ở Dân Châu cắm rễ đã hơn hai mươi năm, ở Dân Châu, cũng được cho là nhà cao cửa rộng có danh vọng. Tống phủ có hai phòng, đều là con vợ cả, hiện nay đã dần dần để đích tôn làm chủ gia đình. Tống lão gia tính tình đôn hậu, hiện nay ông quản lý trên dưới, Tống phủ cũng coi như ngay ngắn trật tự, hơn nữa thê tử La thị cũng có cách trị gia, toàn bộ Tống phủ đều là một phái hòa thuận vui vẻ.

Lúc này ở phòng khách Tống phủ, Tống lão phu nhân tay niệm phật châu đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tôn nữ bên cạnh đang giương miệng nhỏ kể lại chuyện lý thú ở Lạc thành. Lão phu nhân là người khôn khéo đối với cháu trai cháu gái xưa nay nghiêm khắc, chỉ có đối với vị tiểu tôn nữ Tống Yên này, mới lộ ra mấy phần từ ái.

Nghe Tống Yên nói: "Tổ mẫu người không biết Lạc thành có bao nhiêu náo nhiệt, ngày mai tôn nữ cùng người đi, có được không?"

Ngay cả Tống lão gia, ở trước mặt người mẫu thân này, mặt mũi cũng cung khính ngoan ngoãn, có thể giống Tống Yên hoạt bát đẹp đẽ như vậy, là sự sủng ái cỡ nào, ở trong mắt lão phu nhân lại là phần đặc biệt nhất.

Mẫu thân Tống Yên, chính là La thị vợ cả của đích tôn Tống phủ, nghe khuê nữ nói vậy, liền trêu ghẹo nói: "Chính con muốn đi ra ngoài chơi đùa, nhưng lại lấy danh nghĩa của tổ mẫu con. Tổ mẫu con xưa nay không thích đi xa nhà, nếu con có tấm lòng hiếu thảo, ngày mai cùng tổ mẫu đi Tương Nguyên tự lễ Bồ Tát là được." Tuy nói trách cứ, nhưng La thị cũng có chút kiêu ngạo, khuê nữ này làm cho bà tự hào, có bản lĩnh dỗ lão phu nhân mặt mày hớn hở. Nhưng... Bà cũng hiểu rõ , lão phu nhân sủng ái khuê nữ, đều là do dính ánh sáng của người kia.

Theo ma ma bên người lão phu nhân, La thị mới biết dáng dấp nữ nhi của bà khá giống Tống Vân Dao,con gái yêu của Tống lão phu nhân. Tống lão phu nhân nói là thương yêu tôn nữ, nhưng là yêu ai yêu cả đường đi thôi.

Tống Yên mỉm cười, nói: "Tôn nữ có lúc nào không cùng tổ mẫu đi Tương Nguyên tự? Chỉ cần tổ mẫu thích đi , mỗi ngày tôn nữ đều đồng ý đi cùng tổ mẫu."

Tiểu cô nương miệng ngọt, hai ba câu đã dỗ được lão phu nhân mỉm cười.Nhưng Tống lão phu nhân không giống tổ mẫu bình thường từ ái ôn hòa, dù mỉm cười, cũng có chút ít lạnh lẽo, lúc bà tuổi còn trẻ sấm rền gió cuốn, người đang ngồi nhìn bà cười, thân thể cũng căng thẳng và khẩn thương hơn.

Lúc này nha hoàn đi vào bẩm báo, nói là Tuyên Vương phi đến rồi.

Tay Tống lão phu nhân dừng lại, nụ cười trên mặt nhất thời ngừng lại.

La thị cũng nhận ra Tống lão phu nhân không thích, hỏi nha hoàn đi vào bẩm báo: "Tuyên Vương đãtới?"

Nha hoàn kia nói: "Nô tỳ thấy chỉ có một mình Tuyên Vương phi."

La thị nói: "thật là một đứa nhỏ không có dạy dỗ. Cũng khó trách, người ta dù sao cũng là hoàng thân quốc thích..." nói xong liền đánh giá vẻ mặt lão phu nhân, dù sao cũng là đương gia chủ mẫu, tóm lại cũng có chút mắt nhìn, lập tức có kết luận, nói, "Ta đi đón nàng vào đây."

Tuy là trưởng bối, nhưng người ta dù sao cũng đường đường là Tuyên Vương phi, không thể thất lễ.

Lão phu nhân lại nói: "Ngươi ngồi xuống."

Tống Yên cũng không dám lên tiếng, nàng nhìn mẫu thân mình, lại nhìn Tống lão phu nhân một cái, vội vàng giúp mẫu thân mình giải vây, nói: "Tổ mẫu, tôn nữ còn chưa từng thấy vị biểu tẩu Tuyên Vương phi này, hay là... Tôn nữ đi ra ngoài đón nàng chứ?"

Tống lão phu nhân suy nghĩ một chút, mới gật đầu, nói: "Cũng được."

Tống Yên mỉm cười với mẫu thân mình, liền cùng nha hoàn đi ta bên ngoài nghênh đón vị Tuyên Vương phi này. Lúc đi tới tiền viện, nhìn bóng người nhẹ nhàng mềm mại cách đó không xa, còn có gương mặt trắng nõn cười giống như hoa nở, Tống Yên nhất thời cảm thấy choáng váng.

Nàng hé hé môi, ngơ ngác nói: "Giang... Giang cô nương?"

Đừng nói Tống Yên kinh ngạc, Giang Diệu cũng có chút bất ngờ. Có thể nhớ lại gặp gỡ ở Lạc thành ngày ấy, vị cô nương này họ "Tống", lại ở tại Dân Châu, nàng sớm nên nghĩ đến. Nàng mỉm cười, nói: "Vị này chắc là Tống gia biểu muội?"


Nghe xưng hô, Tống Yên bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tuy chưa từng thấy vị biểu tẩu này, nhưng cũng nghe nói vị biểu ca Vương gia kia cưới là nữ nhi của Trấn Quốc Công phủ Giang Diệu, vậy nam tử tuấn mỹ dị thường lần trước bên cạnh Giang Diệu chính là biểu ca của nàng, Tuyên Vương Lục Lưu.

Lại nhớ tới ca ca của nàng nói có chút quen mắt,liền lập tức hiểu rõ, vị biểu ca này, giữa hai lông mày có mấy phần giống tổ phụ của nàng.

Chẳng trách...

Tống Yên thầm than.

Ngày ấy nàng nhìn công tử nhà người ta tuấn tú, có chút động lòng, hiện nay nhìn vị biểu tẩu này, thậtcảm thấy là đỏ mặt bối rối. Nàng vừachột dạ vừa mắc cỡ, trong lúc nhất thời làm gì còn tơ tưởng đối với vị biểu ca tuấn mỹ kia?

Hơn nữa tiểu cô nương tuổi xấp xỉ dễ dàng kết bạn, nàng từng bị vị biểu tẩu nhỏ xinh này trêu chọc mộtchút, biết được nàng tính tình hoạt bát, cũng nói thẳng: "Biểu tẩu chỉ trêu người ta thôi." Giọng điệu có mấy phần oán giận, nhưng giọng nói tiểu cô nương trong veo dễ nghe, rất êm tai, khiến người khôngsinh ra chút nào tức giận.

Giang Diệu lúng túng mỉm cười, nói: "Ngày ấy thân thể ta có chút không khỏe, hiếm khi được lên bờ đidạomột chút, cùng Vương gia đùa giỡn... Mong biểu muội chớ để ở trong lòng."

Tống Yên liếc nhìn nhìn vị biểu tẩu này, chỉ cảm thấy nàng non nớt,cũng nhỏ tuổi hơn nàng. Thân phận cao quý Như vậy, lại cùng nàng ôn tồn nói chuyện, khiến Tống Yên ngày càng yêu thích.

Nàng nở nụ cười xinh đẹp, lắc đầu nói: "không có chuyện gì..." Lại nói đến việc chính "Tổ mẫu bảo muội tới đón tỷ, lúc này mẫu thân ta cùng Nhị thẩm thẩm đều ở đó, chúng ta đi vào thôi."

Giang Diệu vốn có chút lo lắng, nay nhìn vị Tống gia biểu muội này dung mạo rất được, lại là người dễ ở chung, ấn tượng đối với người nhà họ Tống tốt hơn một chút, nên cũng thả lỏngmột chút. Nàng nói: " Ừm, vậy thì làm phiền biểu muội."

Tống yên mỉm cười, nói: "Biểu tẩu gọi ta A Yên là được." Nàng sợ vị biểu tẩu này hiểu lầm, giải thích, "Tổ mẫu lớn tuổi, lúc này mẫu thân muội đang ở cùng bà, không tiện đi ra, nên bảo muội tới tiếp biểu tẩu, biểu tẩu đừng suy nghĩ nhiều."

Tuy nói vậy, nhưng Giang Diệu khó tránh khỏi có chút suy nghĩ. Dù sao nàng là Vương phi, Tống phủ này không có lý do gì thất lễ như vậy. Trong lúc nhất thời, Giang Diệu bắt đầu lo lắng liệu mình có phải là đến nhầm. Nhưng không đến, cũng không đúng.

Giang Diệu nở nụ cười, cùng Tống Yên cười cười nói nói, tuy trước đó đã tìm hiểu qua Tống gia, nhưng lúc này hỏi thăm Tống Yên một chút. Từ giữa những lời nói của Tống Yên,Giang Diệu thấy được, Tống lão phu nhân này là người không dễ ở chung.

Nhất thời Giang Diệu cũng phấn chấn tinh thần.

Đến phòng khách, Tống Yên nhẹ nhàng nói: "Tổ mẫu, mẫu thân, Nhị thẩm thẩm, biểu tẩu đến rồi."

Tống lão phu nhân ngẩng đầu lên, ở đây con dâu đích tôn La thị, con dâu Tần thị của nhị phòng đều đứng dậy hành lễ với vị Tuyên Vương phi này.

Giang Diệu nhìn cách ăn mặc,liền nhận ra hai người mợ, vội vàng tiến lên nói: "Hai mợ không cần đa lễ."

La thị liếc mắt nhìn, bộ dạng Tuyên Vương phi này đúng là rất đẹp, nhưng tuổi... Cũng còn quá nhỏ. Sợ là không lớn bằng Yên nhi của bà. Nhất thời lo lắng Tuyên Vương phi nhỏ tuổi non nớt này, có thể bị lão phu nhân doạ khóc không.

Giang Diệu thấy La thị cùng Tần thị, mới nhìn về Tống lão phu nhân ngồi ở chủ vị.

không hề nghĩ rằng, Tống lão phu nhân này sắc mặt tái nhợt, bộ dạng lạnh nhạt, hiển nhiên có chút không vui. Giang Diệu hạ mắt suy nghĩ một chút. Lão phu nhân tức giận, có lẽ bởi vì mấy ngày trước đây nàng cùng Lục Lưu đã tới Dân Châu, nhưng vẫn chậm chạp chưa tới cửa chào hỏi, hôm nay nàng đến, cũng là do Tống phủ phát thiếp mời.

Là bọn họ làm vãn bối không được tốt.

Giang Diệu sẽ không cùng một người già tính toán điều gì, hơn nữa bà lại là ngoại tổ mẫu của Lục Lưu. Nàng suy nghĩ một chút, liền mỉm cười nói: "Ngoại tổ mẫu. Mấy ngày nay công việc của Vương gia rất bận, đợi hết bận, tất nhiên sẽ đến thăm ngoại tổ mẫu với các cậu..." Nàng thấy sắc mặt Tống lão phu nhân vẫn cứ lạnh như băng, nhất thời có chút luống cuống. Dù sao nàng từ nhỏ đã được sủng ái ở trong bàn tay, ở trong mắt tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu của mình, dù cáu giận, nhưng là tim gan bảo bối, nơi nào cần nàng lấy lòng như vậy?

Lát sau, Tống lão phu nhân mới ngước mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua, giọng điệu có chút quái gở, nói: "Ngươi đúng là một hài tử hiếu thuận, không giống sát tinh không có giáo dục đó."

Nụ cười trên mặt Giang Diệu cứng đờ.

Trầm mặc thật lâu, mới phản ứng được, sát tinh trong miệng lão phu nhân, là Lục Lưu.

Tay trong tay áo nắm lại. Bản thân nàng ăn nói khép nép thì cũng thôi, dù sao nàng cũng là vãn bối, không kịp tới đây bái kiến trưởng bối, trưởng bối cáu giận, cũng không có gì.Nhưng nàng không cho phép người bên ngoài nói Lục Lưu nửa câu không phải.


Ai cũng không được!

"Ngoại tổ mẫu... Đây là ý gì?" Giang Diệu thu lại nụ cười, tiểu phụ nhân trẻ măng đúng là có chút khí thế.

La thị bên cạnh cũng thầm nói: Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.

Tống lão phu nhân chưa từng bị người đối xử như vậy? Từ trên xuống dưới của Tống phủ, bà nói mộtcâu ai dám cãi?

Bà nhíu mày, nếp nhăn trên mặt cũng dữ tợn hơn,giọng nói lạnh lẽo: "Nếu không có tên sát tinh kia, trưởng nữ của ta sao lại chết? Tên súc sinh này, ngay cả dì của mình cũng ra tay tàn nhẫn, nên bị ngàn đao bầm thây mới đúng!" nói đến hai nữ nhi của bà, Tống lão phu nhân liền kích động.

Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu trắng bệch, không nghĩ tới Tống lão phu nhân đối với ngoại tôn Lưu như vậy. Cũng khó trách nhiều năm qua chưa từng hỏi thăm, hóa ra là đổ hết sai lầm lên đầu Lục Lưu. Trong lòng nàng nén giận, lại càng đau lòng Lục Lưu, nhưng đến cùng là nàng kính trọng trưởng bối, không dám bắt bà như thế nào, chỉ lạnh nhạt nói: "Xem ra là ta đến nhầm nơi. Ta vốn nghĩ rằng Vương gia nhà ta làm sai, lúc này đã nghĩ thông suốt, là ta đến nhầm..."

Tống lão phu nhân thấy nàng đã như vậy, càng không cần phải nói nếu nhìn thấy Lục Lưu. Dù sao ai tới cửa đều sẽ bị mắng.

Nàng nói xong, liền trực tiếp xoay người muốn bỏ đi.

"Ngươi trở lại cho ta!" Tống lão phu nhân ở phía sau gọi.

Giang Diệu dừng bước chân, nói: "Vừa rồi Tống lão phu nhân nói người khác không có giáo dục, nhưng theo ta thấy, Tống lão phu nhân thấy Vương phi cũng không hề hành lễ, thật là chó chê mèo lắm lông." Nàng nói xong, liền tức giận rời khỏi Tống phủ.

Đương nhiên không nhìn thấy Tống lão phu nhân bị nàng chọc tức đến té xỉu, cảnh tượng trong phòng khách liền hỗn loạn.

trên đường hồi phủ, Bảo Cân Bảo Lục cũng thấy bất công vì Vương phi bị tổn thương, không thể ngờ Tống lão phu nhân này là người đàn bà chanh chua quá quắt. Lại nhìn Vương phi của các nàng, làm sao lại chịu oan ức như thế nào? Nhưng nhìn sắc mặt tiểu Vương phi bình tĩnh, không bị tức đến khóc, cũng là kỳ tích.

Giang Diệu ngồi trên xe ngựa, tay đặt trên đầu gối,blẳng lặng suy nghĩ một lát, mới nói với hai nha hoàn: "Việc hôm nay ta đến Tống phủ, tạm thời đừng nói với Vương gia."

Bảo Cân xưa nay nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng Bảo Lục có chút tức giận, nói: "Vì saoVương phi không nói cho Vương gia?" Vương gia là người sủng thê, nếu biết được Vương phi ở Tống phủ chịu ủy khuất, tất nhiên sẽ lấy lại công đạo cho Vương phi. Cũng không thể để Vương phi chịu ủy khuất.

hắn chắc chắn sẽ biết.

Giang Diệu hiểu rõ nàng ăn ngay nói thật, thở dài một tiếng, nhìn tay mình xoắn xuýt, nói: "Ta sẽ nóivới hắn."

Trở về trang viện, Giang Diệu không làm việc bận rộn giống thường ngày, mà lẳng lặng ngồi ở im trêngiường nhỏ, nghĩ những lời Tống lão phu nhân nói.

Nếu nói mẫu thân Tống thị của Lục Lưu khó sinh mà chết, miễn cưỡng có thể tính ở trên đầu Lục Lưu, nhưng tiểu Tống thị Tống Vân Dao kia làm sao? Tống thị mất không lâu, Tuyên Vương tiền nhiệm liền lấy muội muội của Tống thị-tiểu Tống thị, mà trước đây hai người sớm đã có gian díu, chuyện này, người bị tổn thương phải là Lục Lưu mới đúng. Còn tiểu Tống thị kia... Đồn đại lúc Tuyên Vương tiền nhiệm chết rồi, bà taliền phát điên, nhưng cụ thể ra sao, lại không có ai biết. Nàng gả tới Tuyên Vương phủ, cũng chưa từng nghe người ta nói đến.

Nghĩ tới tình cảnh những năm này của Lục Lưu, lòng của Giang Diệu tự động bênh hắn, cả trái tim đều hướng về hắn. Dù hắn thật sự làm cái gì đối với tiểu Tống thị, nàng cũng sẽ đứng bên hắn.

Giang Diệu siết chặt nắm tay, nhìn bên ngoài mặt trời như sắp lặn, biết Lục Lưu sắp trở về rồi.

Lục Lưu đúng là trở về. Nhớ tới tối hôm qua thê tử nhiệt tình, rõ ràng những ngày qua lạnh nhạt hắn, hôm nay cố ý xử lý xong công việc, sớm trở về cùng nàng. hắn vốn nghĩ nàng thấy hắn trở về, thê tử sẽvui vẻ nhào lên, sau đó cười khanh khách, nhưng bước vào cửa phòng, lại không nghe thấy động tĩnh của thê tử.

Yên lặng. Lục Lưu nhíu mày, trong lòng nhấc lên, bước nhanh đi vào phía trong, thấy thê tử đang ngồi yên trên giường nhỏ. hắn nhìn đồ mặc trên người nàng, mới tiến đến ôm nàng, hôn gò má của nàng, ôn nhu nói: "Hôm nay ra ngoài?"

Giọng điệu không có nửa phần trách cứ.

Giang Diệu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt ôn hòa tuấn tú của hắn, mới nói thật: "Ta... Ta hôm nay đi tới Tống phủ." Nàng thấy nam nhân vốn đang ôn nhu như nước bỗng nhiên thay đổi sắc mặt,lúc này vội vã cầm bàn tay lớn của hắn, nói: "Xin lỗi, ta..."

Nàng còn chưa nói hết, đã thấy mặt Lục Lưu lạnh như băng, bước nhanh ra ngoài, bộ dạng dọa người.

Giang Diệu có chút sợ, nhưng hiện tại không phải lúc sợ, ngăn lại nói: "Này, chàng đi đâu vậy?"

Nam nhân không quay đầu lại, nhưng cũng không tức giận với nàng, chỉ lạnh nhạt nói: "Trút giận cho nàng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận