Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Nhất thời Giang Diệu không biết nên vui hay nên buồn. nói thật, trong lòng nàng xác thực ngóng trông có thể sớm trở về, bởi vì cha mẹ nàng và các ca ca đều ở trong Vọng Thành. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, trở về có ý nghĩa gì... Lúc trước nàng chỉ có hắn, bây giờ chẳng những có phu quân, còn có nhi tử mập vừa ra đời nha.

Tuy Lục Lưu không nói gì, nhưng Giang Diệu lại không hiểu sao lo lắng trong lòng, mở miệng gọi: “Lục Lưu?”

Lục Lưu theo bản năng bóp vòng eo mềm nhỏ của thê tử mấy cái, không chờ nàng mở miệng hỏi, đãcúi đầu hung hăng hôn một trận. Giang Diệu không có cốt khí, tất nhiên không ngăn nổi Lục Lưu dùng vẻ đẹp tuấn tú mê hoặc, nâng đầu lên, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

Giang Diệu vừa mới hết cữ, nên Lục Lưu muốn làm gì, cũng không dám làm bừa, chỉ chạm nhẹ sơ sơ để thỏa nỗi lòng, nhưng lại nhớ tới nhạc mẫu và anh vợ đến quý phủ làm khách, đi ngàn dặm xa xôi như vậy, đương nhiên không dám thất lễ. Hai vợ chồng vành tai tóc mai chạm nhau một phen, liền như ăn cướp lưu loát đổi xiêm y, đỏ mặt thu dọn mọi thứ, mới vội vàng đi bắt chuyện với mẫu thân đại nhân.

Kiều Thị là người từng trải, nhìn thấy mặt mày khuê nữ nhà mình hơi nhu mị, liền biết bình thường tiểu phu thê ân ái ra sao. Nhưng vừa mới hết cữ, tuyệt đối không được làm chuyện đó, thừa dịp con rể ra ngoài, liền lôi kéo khuê nữ đến một góc, nghiêm túc căn dặn một phen.

Giang Diệu mắc cỡ gò má đỏ chót, xoắn tay nhỏ vào nhau nói: “Mẫu thân, nữ nhi nhớ mà... Người không cần suy nghĩ lung tung.”

Là bà suy nghĩ nhiều sao?

Kiều Thị ngẩn người, nhưng cũng hiểu rõ tính tình con rể, trả lời: “Vậy thì tốt.” Lại thấy thân thể khuê nữ sau khi sinh con khôi phục rất tốt, mới lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, nói tiếp, “Xem ra Hứa ma ma chăm sóc con rất kĩ.”

Hứa ma ma là người thân thiết với Kiều Thị nhưng cũng bị bà đặc biệt đưa cho khuê nữ. Bà ấy lớn tuổi, có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai và em bé, vốn dĩ luôn đi theo bên người Kiều Thị, lần đó khuê nữ xuất giá, bà đã có ý niệm muốn đưa Hứa ma ma cho khuê nữ cùng nhau tới Tuyên Vương phủ, cũng để tiện cho việc chăm sóc.

Giang Diệu rất thoả mãn. Tất nhiên nàng không muốn bởi vì sinh hài tử mà trở nên mập mạp, may tuổi nàng còn nhỏ, khi vóc người khôi phục lại, cũng nhanh chóng và dễ dàng hơn.

Buổi tối Giang Diệu đưa Kiều Thị tới phòng ngủ nghỉ ngơi.

Chờ hai mẹ con hàn huyên một lúc sau, Giang Diệu bị Kiều thị thức thời tống cổ ra ngoài, muốn nàng đinghỉ ngơi sớm. Giang Diệu dự định trò chuyện với mẫu thân thật lâu, hiếm khi mẹ con được gặp nhau một lần, hôm nay nàng còn định ngủ chung với mẫu thân nữa kìa... Vẻ mặt Giang Diệu buồn buồn đi ra, mới tới được nửa đường, đã thấy có người đứng đó chờ nàng.

Giang Diệu mỉm cười, thấy hắn bước tới, nàng cũng bắt chước tiến lên vài bước.

Lục Lưu hỏi: “Nhạc mẫu nghỉ ngơi rồi?”

Giang Diệu gật đầu, nói: “Tam ca của ta đã ngủ chưa?”

Lục Lưu cười cười ừ một tiếng, thuận thế nắm tay của vợ, cùng nhau trở về sân của mình, vừa đi, vừa trò chuyện: “Chỉ có một hai năm, tính tính Tam ca đã thận trọng hơn chút.”

Mỗi lần nghe Lục Lưu cùng bàn luận về các ca ca với nàng, Giang Diệu luôn cảm thấy hắn cưới nàng là bị thiệt thòi -- ba người anh vợ kia, rõ ràng nhỏ hơn hắn tới tận mấy tuổi nha. Có điều hiện tại Giang Diệu cũng rất tán thành lời Lục Lưu nói: “Sau lúc cưới Tam tẩu, quả thật Tam ca trở nên trưởng thành hơn. Chỉ là trước giờ y tính tình hoạt bát, đến đây lâu rồi, bản tính cũng sẽ bị bại lộ …” Nhớ tới Tam ca nàng là người có thành kiến với Lục Lưu nhiều nhất trong ba vị huynh trưởng, Giang Diệu dừng bước chân hỏi hắn, “Tam ca của ta có gây khó khăn cho chàng?”

Lục Lưu nhìn tư thế muốn bảo vệ của nàng, trong lòng có chút sung sướng, đáp: “không có.”

Giang Diệu lập tức yên tâm.

Hai vợ chồng trước khi đi ngủ, tất nhiên phải tới trông nhi tử mập một phen mới được.

đi đến ngoài cửa phòng, liền nghe âm thanh nhi tử khóc huyên náo trong phòng, Giang Diệu nghe vậy rất đau lòng, vội rút tay mình từ trong tay Lục Lưu ra, bước vội vào trong nhà, khẩn cấp hỏi: “Tiểu Thế tử bị sao?”

Bảo Cân đang ôm đứa nhỏ, với một nhóm nha hoàn và ma ma trong phòng, cùng nhau hành lễ với Vương gia Vương phi, thấy Vương phi đưa tay muốn ôm tiểu Thế tử, liền cẩn thận bế tiểu Thế tử từng li từng tí đưa tới, nói: “Nô tỳ cho rằng tiểu Thế tử tè, nhưng vừa mới xem thử, tã sạch sẽ, có lẽ ngài ấy bị đói bụng, nô tỳ đã kêu Bảo Lục đi gọi nhũ mẫu.”

Giang Diệu ôm đứa nhỏ trong lồng ngực, trái tim mềm đến rối tinh rối mù.

Dáng dấp đứa nhỏ rất giống cha, mi mắt thật dài, hiện nay dính vài giọt nước, mấy sợi mi dính chung vào nhau, một đôi mắt ướt nhẹp, dáng vẻ kia giống như chú nai con không có mẫu thân cho ăn, mắt ngập nước, làm người ta thật đau lòng. Giang Diệu ở trên khuôn mặt nộn của nhi tử ngoan hôn một cái, nói: “không cần gọi nhũ mẫu, một mình ta là được rồi.”

Bảo Cân sững sờ, sau hiểu ý, mang Vương phi vào bên trong.

Giang Diệu ngồi ở trên giường lót nệm mềm mại, ôm đứa nhỏ dỗ dành mấy lần, liền giơ tay cởi áo mình ra. Mùa hè nên mặc xiêm y rất đơn bạc, mà Giang Diệu mới hết cữ, nên mặc xiêm y rất rộng rãi, rất nhanh đã cởi được. Gò má đứa nhỏ chạm vào nơi mềm mại của mẫu thân, giống như là ngửi được mùi quen thuộc, lập tức cơ linh nghiêng đầu, a ô ngậm, ra sức uống ực ực.

Ngậm bầu ngực một lúc, đứa nhỏ dần ngưng khóc, sau đó nhíu mày, lại oan ức khóc gào lên.

Tiếng khóc này, còn oan ức hơn cả lần trước.

Giang Diệu cúi đầu nhìn, thấy đứa nhỏ không mút được, mới không tử tế mỉm cười. 

... Cũng không tránh khỏi thương tâm.

Có điều hôm nay Giang Diệu quyết tâm muốn đích thân đút nhi tử mập, lập tức sai Bảo Cân chuẩn bị nước nóng và khăn mặt. Nhưng khi Giang Diệu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bưng nước nóng và khăn mặt tiến vào, không ngờ lại là Lục Lưu.

Nhìn bộ dáng hắn, không biết nên làm gì cho tốt.

Nếu nói thẹn thùng, trước đây cũng thẹn thùng rồi, hiện tại cho nhi tử mập ăn no mới là quan trọng, Giang Diệu cũng tùy ý Lục Lưu ra sức phục vụ, dùng khăn lông đắp lên da, lại xoa nhẹ một trận, chờ sữa rốt cuộc cũng thông, mới kéo kéo nhét vào trong miệng của tiểu đáng thương kia.

Đứa nhỏ đang khóc đến nước mắt lưng tròng, có ăn, mới thỏa mãn nhắm mắt lại, phát ra tiếng “ừ ừ” thỏa mãn.

Làm xong những thứ này, Giang Diệu mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn Lục Lưu đang ngồi ở bên cạnh, bất tri bất giác lại không dời mắt nổi. Lục Lưu trông rất tuấn mỹ, nhưng Giang Diệu sớm chiều ở chung, tất nhiên gương mặt này nàng nhìn riết rồi quen, chỉ là sau khi có hài tử, nàng đúng là phát hiện, trên mặt Lục Lưu có thêm sự ôn hòa mà ngày xưa không có. Trước đây luôn lãnh đạm với người khác, chỉ khi ôn nhu săn sóc với mỗi mình nàng, nhưng hôm nay, cả người lại trở nên khang khác.

Có lẽ phần lớn là công lao của đứa nhỏ này đi.

Nhớ lần đó, bởi vì Lục Lưu ngầm uống thuốc, không cho nàng mang thai, tâm lại khó chịu, cho rằng hắnkhông thích hài tử, không dự định sinh hài tử chung với nàng, nhưng không ngờ là, kỳ thực Lục Lưu còn ước ao có hài tử hơn cả nàng...

Ăn no, Lục Lưu liền tự mình hầu hạ thê tử mặc lại xiêm y thật cẩn thận, cử chỉ không hề có chút tâm tư riêng, cực kỳ quân tử.

Giang Diệu ôm đứa nhỏ ăn no đặt nó đứng lên, để nó dựa vào bả vai mình, sau đó nhẹ vỗ sau lưng nó, phòng ngừa nó nôn ra.

Đứa nhỏ mím mím môi, sau đó mới chịu ợ một cái, ừ ừ đong đưa mông nhỏ mấy lần. Hướng về phía cha mình, “Tẹt tẹt” hai cái liền.

Sau đó như heo con, thoải mái dễ chịu nằm nhoài lên bả vai mẫu thân ngủ say sưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui