Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

“Tưởng Hạo, em yêu anh.”

Thư Loan há miệng cắn vào vành tai Tưởng Hạo.

Đầu tiên Tưởng Hạo sững sờ, trợn to mắt, cũng không biết Thư Loan đang nói mê hay là lời nói thật lòng khi say rượu, nhưng tóm lại là anh rất hài lòng.

Hài lòng đến mức muốn điên rồi.

“Ừm, anh cũng yêu em.” Thừa dịp Thư Loan say rồi, Tưởng Hạo không kiêng kị mà ôm chặt lấy cậu, dịu dàng khẽ hôn lên tóc của cậu, vầng trán, gò má và đôi môi.

“Tưởng Hạo, em cảnh cáo anh, anh phải luôn luôn ở bên cạnh em.”

“Được.”

“Không có lệnh của em thì không được phép rời đi biết không?”

“Được được được, tuân mệnh.”

Nhưng mà, tiếp đó Thư Loan bắt đầu không an phận cọ cọ Tưởng Hạo, Tưởng Hạo thống khổ thầm nghĩ, lại cùng Thư Loan làm thế này phía dưới anh không có cái gì gì “chào cờ” thì thật là…

“Đừng nghịch.” Thấy Thư Loan càng ngày càng quá phận, Tưởng Hạo hơi nhíu mày, kéo người từ trên người mình xuống.

“Hừ hừ.” Trong lòng Thư Loan không có vậy gì để ôm, nằm ở trên giường bất mãn mà hừ hừ, sau đó nhấc chân giẫm lên cái bụng Tưởng Hạo: “Tiểu yêu tinh, chín cái chít chít của ngươi đâu?”

Tưởng Hạo: “…”

… Hử?

Thư Loan dùng sức xoa bóp nói: “Ngoan, ngồi lên trên mình động đi, từng cái từng cái đến.”

Tưởng Hạo: “…”

Chân Thư Loan không an phận rung rung, Tưởng Hạo hít sâu một hơi cúi người đè lên Thư Loan.

“Ai nha! Anh đừng như vậy, ép lên đứa bé!”           

Tưởng Hạo ngổn ngang trong gió, ngọn lửa tà ở trong bụng “Vèo” một cái liền tắt ngúm, miễn cưỡng đứng dậy kéo chăn cho Thư Loan.

MMP(*), để Thư Loan uống nhiều anh thật sự là muốn chết! Tìm đường chết!

(*) Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết tắt thành MMP.

Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “ĐMM, ĐCM”.

“Em ngủ nhanh đi.”

“Không đâu.”

“Ngoan, ngủ đi.”

“Không đâu.” Thư Loan trừng mắt từ chối, nhấc chân đá rơi chăn xuống như đang thị uy.

Tưởng Hạo tức giận, cầm lấy bàn chân trắng nõn đang nghịch ngợm ở trên bụng, cắn răng nói: “Ngủ!”

“Được.” Thư Loan đột nhiên đặc biệt ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn Tưởng Hạo.

“Giờ em muốn nghe chuyện xưa về nàng công chúa Bạch Tuyết và nhà vua lôi thôi.”

Tưởng Hạo: “…”

“Được rồi.” Tưởng Hạo bị tức đến mức nở nụ cười.

“Kể mau.”

Tưởng Hạo lắc lắc đầu, bất đắc dĩ ôm lấy Thư Loan nói: “Anh từng nói với em rằng ành từng có một giấc mơ.”

“Ở trong giấc mơ công chúa Bạch Tuyết và sói xám lớn lôi thôi đều không hạnh phúc, đó là một ác mộng.” Tưởng Hạo nhìn ánh mắt mông lung của Thư Loan, thầm nghĩ chắc hẳn cậu cũng sẽ không nhớ ra.

“Trong giấc mơ sói xám lớn là một người xấu, bỏ lại công chúa đi vào rừng rậm tìm thức ăn, sau khi trở lại, công chúa đã chết rồi.”

Thư Loan gối lên cánh tay Tưởng Hạo, nhìn chằm chằm anh, cũng không ý thức được rằng Tưởng Hạo đổi nhà vua lôi thôi thành sói xám lớn lôi thôi.

“Vậy thì sói xám lớn phải làm sao bây giờ.”

“Sói xám lớn đau đến không muốn sống, đành phải dùng công việc để gây tê bản thân, liều mạng truy sát những người xấu ở trong rừng rậm, sau đó bởi vì hành sự lỗ mãng liên lụy đến mẹ của mình. Lão sói xám vì bảo vệ sói xám lớn nên chết.”

Tưởng Hạo cười khổ nói: “Sau khi mẹ chết rồi, ba sói cùng sói xám đều điên rồi, sắp đặt ra một hành động liều chết, đồng quy vu tận với người xấu, cả đám chết chung, đều bị nổ tung mà chết.”

“Quá thảm…” Thư Loan tức giận nói: “Chuyện này không hề giống truyện cổ tích.”

Tưởng Hạo cười khẽ, chọc vào trán Thư Loan nói: “Đã nghe xong chuyện xưa, đi ngủ nhanh cho anh.”

“Hừ.”

——————

Sau khi rời giường Thư Loan không nhớ rõ những chuyện khi cậu say khướt, đương nhiên Tưởng Hạo không có gan nhắc lại cho Thư Loan nghe.

Qua nghỉ đông Tưởng Hạo lại bắt đầu bận rộn, phải vừa đi học vừa quay phim. Trước đó người đại diện đã nhận cho anh bộ phim truyền hình cổ trang đề tài lịch sử, diễn nhân vật chính là một Đại tướng quân xuất thân là căn hồng miêu chính(*), rất phù hợp với khí chất của Tưởng Hạo.

(*) Theo baidu “根红苗正 — Căn hồng miêu chính” là câu nói chỉ những người xuất thân từ một gia đình có lý lịch tốt.

Đây là một câu nói có từ thời kỳ của cách mạng văn hóa.

“Căn hồng” chính là một gia đình tốt, chẳng hạn như công nhân, bần nông hoặc trung nông, có người nhà là liệt sĩ, người ta tin rằng con cháu trong gia đình  của những người ấy chắc chắn sẽ là một người tốt, giác ngộ cách mạng tốt.

  “Miêu chính” đề cập đến con cháu được sinh ra ở thời điểm Trung Quốc đổi mới, trưởng thành dưới lá cờ đỏ, không bị tiếp nhận và ảnh hưởng bởi những tư tưởng cũ.

Cụm từ chính trị này được sử dụng rất phổ biến trong thời kỳ Cách mạng văn hóa, có rất nhiều người bị quy chụp là có “lý lịch xuất thân  xấu” trong đó bao gồm cả trẻ em, nhất là trẻ em da đen đã bị phân biệt đối xử thậm chí là hủy hoại. Hiện tại thành ngữ “Căn hồng miêu chính” đã không còn được sử dụng từ lâu.

(Hoàn toàn chém theo ý hiểu của mình thôi, nếu sai các bạn nhắc mình sửa nha). 

Tưởng Hạo bận rộn đến mức chân không chạm đất, thời gian ở chung với Thư Loan càng ngày càng ít, nhưng sự quan tâm thì chưa từng thiếu.

Mà đợi mùa đông qua đi, Thư Loan cũng bắt đầu làm việc.

Công việc mà cậu nhận  chính là chụp ảnh cho tạp chí, vì là ảnh bìa số tạp chí đặc biệt nhân dịp nghỉ hè và đặc san nên chủ đề là bờ biển cùng ánh nắng mặt trời, địa điểm ngay ở cạnh biển, đoàn nhiếp ảnh thẳng tay bao cả khách sạn cho mọi người đi nghỉ mát luôn.

Hai người đều đi công tác ở địa phương khác, lần này Thư Loan và Tưởng Hạo hoàn toàn tách ra.

Mùa xuân nước biển ấm áp, giờ khắc này, Thư Loan mặc một cái áo sơmi trắng mỏng manh, một loạt cúc áo không cài, nhàn nhã đắm mình trong biển.

Nước biển chỉ tới đầu gối cậu, Thư Loan dựa theo lời chỉ đạo của đạo diễn sắp xếp tư thế chụp.

Thời gian trước cậu đóng phim « Bóng ma trong nhà hát», sau đó Sương Sương vẫn luôn suy nghĩ tìm cho cậu một bộ phim có thể bộc lộ ra khí khái của một người đàn ông, nếu không dáng vẻ của Thư Loan trong trang phục nữ chắc hẳn sẽ trở thành hình tượng thâm căn cố đế, không lối thoát. Nhưng nếu như thật sự muốn giống Tưởng Hạo đi diễn nhân vật như binh sĩ tướng quân lại quá kỳ quái, bởi vậy dự án quảng cáo này quả thực là giống như đưa một cái gối cho người đang buồn ngủ. (*)

(*)Tương đương với câu “Buồn ngủ gặp chiếu manh”, nghĩa là: Gặp được những điều đang cần, đang mong đợi, đúng dịp.

Bức  ảnh yêu cầu ánh mặt trời nhẹ nhàng một chút, nhưng lại không cần mặt trời mới vừa, rất thích hợp.

“Được!”

Sau khi tạm thời kết thúc quá trình chụp hình, Thư Loan nhận khăn mặt, rồi đến nằm nghỉ trên một cái ghế tựa được kê ở dưới  một cái dù che nắng.

“Thư tiền bối.”

Một thiếu nữ xinh xắn đi tới Thư Loan trước người, đưa cho cậu một bình nước.

“Cảm ơn.” Thư Loan đứng dậy nhận lấy.

Thiếu nữ trước mặt là vai nữ chính trong lần chụp hình này, tên là Lê Thiến Văn. Xuất đạo được mấy năm, tuy rằng tuổi trẻ thế nhưng thuộc phái thực lực thật sự, lấy thực lực để nói chuyện, làm người biết điều điềm đạm, Thư Loan có ấn tượng rất tốt đối với cô.

“À, diễn xuất của anh trong bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» rất khá.” Lê Thiến Văn nói, có chút ngại ngùng lấy ra một tờ giấy cúi đầu cười nói: “Đáng chê cười rồi.”

Thư Loan cũng không ngờ rằng người luôn luôn trầm mặc  như Lê Thiến Văn sẽ chủ động như vậy chủ động, nên hiện tại hơi kinh ngạc, càng không ngờ rằng hóa ra Lê Thiến Văn là fan của mình.

Sau khi cậu kí tên cho Lê Thiến Văn, Lê Thiến Văn liền vội vã rời đi.

Thư Loan thấy Lê Thiến Văn đi tới cách đó không xa, đưa tờ giấy có chữ kýcho mấy chị em trong đoàn nhiếp ảnh xem, mấy người cô ồn ào  rít gào.

Thư Loan lắc lắc đầu.

Độ hot của bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» vẫn tiếp tục kéo dài, mấy ngày nay khi cậu làm việc vẫn bị người muốn xin chữ ký, thậm chí còn có dân thường xông vào, muốn xin chữ ký thì không nói, còn muốn truy hỏi xem cái nhìn của cậu đối với Tưởng Hạo, quan hệ giữa cậu và Tưởng Hạo là gì và vô số các vấn đề khác.

Cậu còn nhận được thông báo, nói là «Bóng ma trong nhà hát »  sẽ được chiếu ở các nước khác, muốn mua bản quyền từ tay cậu. Ca khúc nhạc phim “càn quét” khắp nơi, trang phục trong phim tiêu thụ số lượng lớn, sau đó không tới mấy ngày liền, lời thoại trong phim trở nên thông dụng…

Có thể nói là điên dại.

Nghỉ ngơi một lúc, sau đó liền cần hai người là Thư Loan và Lê Thiến Văn diễn xuất cùng nhau, chờ đến khi kết thúc toàn bộ công việc của ngày hôm nay thì thời gian đã gần tới chạng vạng. Thư Loan không ăn cơm tối cùng những người khác, chỉ tùy ý cầm một hộp đồ uống trở về phòng.

Có chút không thể chờ đợi được nữa  mở di động ra, quả nhiên liền thấy trên màn hình hiển thị tin nhắn nhắc nhở của Tưởng Hạo.

[ Công việc thuận lợi không? ]

Còn có một tấm hình của Tưởng Hạo ở trường quay phim.

Thư Loan nhắn lại một chữ “Ừ”.

[ Có ăn cơm thật ngon không? ]

Thư Loan sững sờ, không nhắn trả lời.

[ Ngoan, phải ăn cơm thật ngon, nếu không sẽ đến lượt dạ dày bị đau. Anh không ở bên cạnh em, em sinh bệnh thì phải làm sao bây giờ, phải chăm sóc thật tốt cho bản thân. ]

[ Phải cố gắng uống thuốc, cố gắng ngủ. Em đã  đồng ý với anh là sẽ uống thuốc. ]

[ Đương nhiên, quan trọng nhất là phải cố gắng nhớ anh. ]

Từ ngày ấy Thư Loan vì lọ thuốc mà náo loạn cùng Tưởng Hạo sau đó cũng có điểm thay đổi.

Chí ít Thư Loan thừa nhận ở trước mặt Tưởng Hạo, cũng đồng ý uống thuốc và tiếp nhận vật lý trị liệu.

Nhìn câu nói cuối cùng kia, Thư Loan hơi nhíu mày.

Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn rời khỏi phòng đến phòng ăn.

Phải ăn cơm thật ngon.

Phòng ăn còn có rất nhiều người, Sương Sương thấy Thư Loan đến rồi liền lôi kéo cậu đến quầy hàng chọn món ăn.

Nhà hàng Hawaii diện tích nhỏ này đã được bao toàn bộ, bên trong đều người trong đoàn nhiếp ảnh mà cậu đang làm việc, và cũng không cần trả tiền.

Cậu chọn lấy một quả dừa lớn chứa đầy nước dừa tươi và một cái bánh kếp bọc trong lá chuối, Thư Loan nhìn một chút, chỗ ngồi cũng kín chỗ. Thấy vị trí của tiểu trợ lý và Lê Thiến Văn còn có một chỗ trống, liền đi tới hỏi: “Tôi có thể ngồi ở đây không?”

Tiểu trợ lý gật đầu như giã tỏi.

Lê Thiến Văn thấy Thư Loan ngồi xuống vị trí đối diện mình thì sững sờ, sau đó khuôn mặt không hề có cảm xúc bưng mâm đồ ăn của mình rời đi.

Thư Loan sững sờ, không hiểu vì sao, chỉ nhìn theo bóng lưng rời đi của Lê Thiến Văn.

Khuôn mặt tiểu trợ lý cũng đầy kinh ngạc.

“Loan Loan… Anh cùng Lê tiểu thư cãi nhau?”

Thư Loan lắc đầu.

Buổi trưa không phải còn rất tốt sao? Lê Thiến Văn không chỉ đưa nước cho mình, còn muốn mình kí tên.

Nhớ lại chốc lát, sau đó mình và Lê Thiến Văn cùng nhau quay phim, cũng không phát sinh xung đột gì.

Tiểu trợ lý nghi ngờ nói: “Cái kia tại sao cô ấy như vậy… Cô ấy cũng không phải là một người không lễ phép a. Vừa rồi chúng ta còn tán gẫu đến vui vẻ…”

Thư Loan cúi đầu, lại phát sinh tình huống như vậy …

Không biết đây là lần thứ mấy rồi, vốn dĩ những người mà cậu quen còn đang rất tốt bỗng nhiên tức giận với cậu, mà cũng không nói cho cậu biết lý do.

Đương nhiên, xưa nay cậu cũng không đuổi theo hỏi cho rõ, cậu chỉ một mực trốn tránh.

Tiểu trợ lý thấy trong mắt Thư Loan hình  như có sượt qua một tia bối rối, lập tức vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói chắc chắn như đinh chém sắt: “Nhất định không phải anh sai! Nhất định là do Lê Thiến Văn bỗng nhiên bị bệnh! Loan Loan của chúng ta là người tốt nhất thế giới!”

“Đúng rồi đúng rồi! Cho anh xem cái này. Tin tức tốt a!! Sương Sương tỷ cũng sướng đến phát rồ rồi.”

Tiểu trợ lý nói xong đem điện thoại di động đặt vào trước mặt Thư Loan.

Là một website của nước ngoài, tin tức có liên quan tới bộ phim «Bóng ma trong nhà hát».

“Loan Loan anh nổi tiếng ra tận nước ngoài rồi! Hơn nữa bây giờ mùa xuân đã đến, cái quảng cáo mà trước kia anh đi ghi hình ở Paris cũng sắp được tung ra. Chờ đến lúc đó nói không chừng anh có thể một pháo ngút trời!”

Thư Loan gật đầu, nhìn bộ dạng tiểu trợ lý đang cực lực an ủi mình cũng hơi mỉm cười.

“Tôi không có chuyện gì, không ngại.”

“Ừ! Vậy thì tốt.”

Thư Loan lấy điện thoại di động ra chụp món ăn trước mắt rồi gửi qua wechat cho Tưởng Hạo.

[ Ăn cơm. ]

Quay phim còn có một tuần nữa, một tuần này cậu cũng không thấy Tưởng Hạo lên. Hơn nữa sau một tuần lễ mặc dù cậu về nhà cũng không nhất định sẽ thấy, Tưởng Hạo còn ở địa phương khác.

Ý thức được chuyện này càng khiến cho cậu phiền muộn hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui