Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

"Nhị ca!"

Chợt có một tiếng gọi lớn khiến khóe miệng tươi cười của Tiêu Minh cứng lại, hắn nhìn bộ dạng muốn xù lông của Sở Vân Khinh liền lui về sau một bước, sau đó ánh mắt rời khỏi người Sở Vân Khinh, nhìn về phía người đang đi đến phía sau lưng Sở Vân Khinh.

"Ngũ đệ."

Tiêu Lăng một thân áo lam, tóc mái có chút rối loạn, bước đi cũng có chút sốt ruột, ánh mắt nhìn thoắng qua Sở Vân Khinh, "Sao nhị ca lại ở chỗ này?"

Tiêu Minh vẫn cười, "Vừa đến thăm phụ hoàng ra, liền gặp Vân Từ quận chúa, chào hỏi đôi câu."

Sở Vân Khinh điều chỉnh cảm xúc, nhìn Tiêu Lăng phúc thân thi lễ, "Thỉnh an điện hạ."

Tiêu Lăng vẫy vẫy tay, nhìn về phía cửa chính điện Càn Đức cung, "Phụ hoàng khỏe không, nhiều ngay nay ta đều ở chỗ đại ca, bên này ta lại sao nhãng."

Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn Tiêu Minh một cái, sau đó mỉm cưởi, "Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, không bằng tối Ngũ điện hạ hãy đến thăm Hoàng thượng?"

Tiêu Lăng gật đầu, nhìn thoáng qua Sở Vân Khinh, "Nói chuyện với Nhị ca xong chưa?"

Dĩ nhiên Tiêu Minh biết rõ lời đồn đại về hai người, lúc này hơi vuốt cằm, "Trong triều còn có việc, vi huynh đi trước."

Mắt Tiêu Minh hứng thú nhìn lướt qua Sở Vân Khinh, sau đó nhanh chóng rời đi, Sở Vân Khinh nhìn quần áo hỗn độn của Tiêu Lăng, khẽ cười nói, "Điện hạ giờ mới về sao?"

Tiêu Lăng gật đầu, "Nghe nói hai ngày trước ngươi đã đến gặp mẫu phi?"

"Đúng vậy, Điện hạ có thắc mặc gì sao?"

Tiêu Lăng hơi lắc đầu, "Cũng không có thắc mắc gì, nhưng Đường ma ma nói, từ sau khi người rời đi bệnh tình của mẫu phi dường như có chuyển biến tốt hơn, hôm nay lúc ta trở về, lại thấy mẫu phi đánh đàn, dáng vẻ giống như lúc nhỏ ta đã nhìn thấy."

Sở Vân Khinh khẽ cười một tiếng, "Đây là chuyện tốt, vì sao nhìn Điện hạ lại buồn rầu như vậy?"

Tiêu Lăng bất đắc dĩ cười, "Ta đâu có phiền muộn, ta đang rất cao hứng không biết làm sao cho tốt, ngươi trị bệnh cho mẫu phi, Vân Khinh, điều này làm cho ta không biết phải cảm tạ ngươi thế nào?"

Sở Vân Khinh đang định nói, nhưng ánh mắt của Tiêu Lăng lại biến đổi, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn lại, mắt thấy một vị nữ tử tay áo tung bay đang đi về phía bọn họ.

Dường như nàng kia đã thấy bọn họ từ sớm, Sở Vân Khinh tinh tế đánh giá dáng vẻ của nàng, chỉ cảm thấy người này rất quen mắt.

"Thỉnh an Ngũ điện hạ, vị này chắc là Vân Từ quận chúa!"

Người tới rất quen thuộc, thấy bọn họ cũng không cảm giác mất tự nhiên, lúc hành lễ cũng rất lưu loát, nụ cười trên mặt cực kỳ động lòng người, một đôi mắt sáng không ngừng nhìn về phía Tiêu Lăng.

Trong phút chốc, Sở Vân Khinh nhớ ra vị cô nương này là ai, ở trong Quỳnh hoa yến, nữ nhi của Mộ đại tướng quân đã qua đời -- Thanh La quận chúa!

Sở Vân Khinh gật đầu, "Thanh La quận chúa."

Mắt Mộ Thanh La lập tức sáng lên, "A, ngươi còn nhớ ta!"

Sở Vân Khinh nhìn Mộ Thanh La đến Tiêu Lăng liền mất tự nhiên, khóe miệng nhếch lên, "Quận chúa xinh đẹp, rộng lượng đáng yêu, tất nhiên khiến cho Vân Khinh đã gặp qua là không quên được."

Mộ Thanh La được khen ngợi cũng không có một chút cảm giác làm bộ làm tịch, lập tức cười ha ha, mắt nhìn về phía Tiêu Lăng nói, "Ngũ điện hạ, ngươi cảm thấy Vân Từ quận chúa nói có lý không?"

Tiêu Lăng ở trong lòng Sở Vân Khinh luôn là người hào khí tri lễ, lúc này lại nhíu mày, "Mộ quận chúa khuynh quốc khuynh thành, điều này mọi người đều biết, tại sao lại tới hỏi ta?"

Sở Vân Khinh có chút kinh ngạc, thấy Mộ Thanh La khẽ biến sắc, Tiêu Lăng cũng không muốn nhiều lời, hắn nhìn về phía Sở Vân Khinh, "Vân Khinh, ta về Lạc Hà cung trước."

Sở Vân Khinh gật đầu, Tiêu Lăng mới vừa đi được vài bước, Mộ Thanh La hừ lạnh một tiếng, "Tiêu Lăng, ngươi không thể nhìn thẳng vào mắt bản cô nương sao?"

Trong lòng Sở Vân Khinh cảm thấy ngạc nhiên, hiểu rõ không tự nhiên của Tiêu Lăng từ đâu mà đến.

Mộ Thanh La nhìn Tiêu Lăng tiêu sái rời đi không quay đầu lại, liền đá một cước vào hàng rào chắn bên cạnh, "Đáng chết!"

Đá xong, Mộ Thanh La giống như nhớ tới bên cạnh còn có Sở Vân Khinh, lập tức xoay người lại, bất đắc dĩ nhìn ống tay áo mình, "Cái kia --."

Khóe mắt Sở Vân Khinh nhíu lại, "Thanh La quận chúa thích Ngũ điện hạ?"

Nghe câu hỏi như vậy, Mộ Thanh La ngẩn người, thấy ý cười trong mắt Sở Vân Khinh, liền hừ lạnh một tiếng nói, "Hắn không để ý đến ta! Ta mới không thích hắn!"

Mộ Thanh La này nhỏ hơn Sở Vân Khinh một tuổi, trên mặt lúc này lại mang theo dáng vẻ quật cường, đien dan lqd onnnn nhìn ý cười càng nồng đậm trong mắt Sở Vân Khinh liền thẹn quá hóa giận, mắt nàng nhìn về phía khác, "Hôm nay Thanh La tiến cung phải đi gặp Thái hậu, vậy xin cáo từ."

Sở Vân Khinh gật đầu, thấy Mộ Thanh La đi về phía trước một bước, bỗng nhiên lui đến gần, trong mắt hàm chứa giận dữ trừng mắt nhìn nàng, "Không nên nói lung tung --"

Sở Vân Khinh có chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu cười.

Trải qua chuyện này, Sở Vân Khinh lại cảm thấy rất thích vị Mộ quận chúa này, có thể là do từ nhỏ lớn lên ở biên quan, cho nên tính cách của nàng cực kỳ đơn giản, Sở Vân Khinh thở dài, nàng thích Tiêu Lăng, nếu tâm nguyện được hoàn thành, không biết nàng có thể thích ứng với tường cao trong thâm cung này không?

Sở Vân Khinh thu hồi tâm tình trở lại Càn Đức cung, nhưng còn chưa đi vào trong nội điện đã nghe thấy được giọng nói hờn dỗi, "Hoàng thượng, người có biết hai ngày nay nô tỳ lo lắng cho người như thế nào không, người sinh bệnh trong triều hậu cung làm sao có thể tốt được, may nhờ tỷ tỷ, phong tỏa tin tức người sinh bệnh, còn để cho Minh vương giải quyết mọi chuyện trong triều, bằng không sẽ khiến mọi người hoảng loạn."

Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, từ từ đi vào trong nội điện, khi nhìn thấy Tiêu Chiến, trong mắt nàng cũng bày ra một chút kinh hỉ, chỉ thấy lúc này Lan phi đang đứng cạnh Tiêu Chiến, mà Ngụy Sơ Cận cũng đứng ở một bên, tự tay thổi nguội bát thuốc trong tay cho Tiêu Chiến, lúc nhìn thấy nàng đến liền vội vàng nói, "Mau đến xem Hoàng thượng một chút!"

Sở Vân Khinh đi qua thi lễ, đi đến bên giường bắt mạch cho Tiêu Chiến, sau đó Sở Vân Khinh cung kính nói, "Hoàng thượng đã tốt hơn nhiều, chẳng qua vẫn không nên mệt nhọc quá, ăn uống cũng cần chú ý hơn."

Bộ dạng Ngụy Sơ Cận giống như tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, Lan phi cũng vỗ vỗ ngực, "Hoàng thượng, người đã nghe thấy, tuyệt đối không được lao tâm lao lực, giao hết việc cho Minh vương đi làm, dù sao cũng là người trẻ tuổi."

Sở Vân Khinh lui qua một bên, nàng chú ý nhìn, chỉ cảm thấy sau khi Hoàng thượng tỉnh lại sắc mặt trầm ngâm hơn, giống như đang nghĩ cái gì đó, trong lòng nàng căng thẳng, chỉ mong không liên quan gì đến đêm đó.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Lan phi một cái, "Hai ngày nay trong triều, hậu cung có yên ổn không?"

Lan phi vội vàng gật đầu, "Hoàng thượng yên tâm, trong triều có Minh vương, hậu cung có Quý phi tỷ tỷ, tỷ tỷ chấp chưởng hậu cung nhiều năm như vậy, khi nào xảy ra chuyện đâu, nói nàng là mẫu nghi thiên hạ cũng không quá đáng --"

Tiếng nói vừa dứt, mấy người đứng trong nội điện đều sửng sốt, mẫu nghi thiên hạ từ xưa đến Hoàng hậu mới có thể dùng, lúc này dùng ở trên người Ngụy Sơ Cận, thật mất hết quy củ!

"Nói bậy bạ gì đó!"

Ngụy Sơ Cận quát lớn một tiếng, bên này Lan phi biến sắc, vội vàng đến trước mặt Tiêu Chiến, "Hoàng thượng tha tội, nô tì nói vậy, nô tì cảm thấy Ngụy tỷ tỷ vất vả nhiều năm như vậy, nhất thời nói lỡ lời."

Tiêu Chiến vốn đang nhíu mày, lúc này nghe nói như thế cũng sửng sốt, sau đó liền nhướn mày, "Đứng lên đi, ái phi nói không ai, nhiều năm như vậy, Sơ Cận quả thật rất vất vả, Quý phi, sợ là không xứng với nàng nữa rồi."

Vừa nói xong, Ngụy Sơ Cận thường ngày vốn ung dung cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, nàng khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt đẹp có một chút vui mừng, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, Ngụy gia như mặt trời ban trưa, nếu như lại có thêm một hoàng hậu --

"Đa tạ Hoàng thượng!"

Lời nói của Tiêu Chiến hết sức rõ ràng, mà trong lòng Ngụy Sơ Cận cũng vô cùng vui vẻ, nàng ở địa vị Quý phi đã nhiều năm, mà trong lòng Tiêu Chiến chỉ có một người, nàng chưa từng nghĩ qua một ngày nào đó Tiêu Chiến sẽ cho nàng nhiều hơn nữa.

Ngụy Sơ Cận run rẩy quỳ gối hành lễ, trong mắt còn hiện ra một chút nước, Tiêu Chiến nhìn bộ dạng này của nàng, lông mày liền buông lỏng, vươn tay về phía nàng.

Trên mặt Ngụy Sơ Cận xuất hiện một chút ngượng ngùng, nàng chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay Tiêu Chiến, hai người nắm tay nhau, bốn mắt nhìn nhau sợ người đối diện không cảm nhận được tâm tình của mình.

Tiêu Chiến vỗ vỗ vào tay Ngụy Sơ Cận, khẽ nói, "Giờ còn chưa phải lúc, nàng đừng vội, tất nhiên trẫm sẽ không bạc đãi nàng."

Khóe miệng đang cười của Ngụy Sơ Cận có chút cứng lại, nàng lắc đầu, "Có câu nói của Hoàng thượng là đủ, Sơ Cận không cầu gì thêm nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui