Cưng Chiều Vô Hạn

Editor: Trần Thu Lệ

Tim Lạc Lạc mạnh mẽ nhảy vài cái.

“Cô đoán xem, nó bị làm sao?” Ánh mắt bà châm chọc nhìn Lạc Lạc, không đợi Lạc Lạc trả lời, lại nói tiếp, “Nó là bị người mẹ Thẩm Phong của cô hại chết.”

Lạc Lạc gần như không thể tin vào lỗ tai mình, cả người như rớt vào hầm băng, “Mẹ... Mẹ, mẹ nói cái gì? Điều này sao có thể?”

Mã Hoa cười khẩy không ngừng, “Chung Tĩnh Ngôn, dựa vào cô và cũng xứng gọi tôi là mẹ sao? Ngoại trừ cái họ Chung là do nhà chúng tôi cho cô ra thì cô cũng chỉ là cháu ngoại của người giữ cửa nhà chúng tôi mà thôi! Cô có tư cách gì gọi tôi là mẹ? Chắc hẳn trong lòng cô cũng chưa từng thật sự coi tôi mà mẹ đúng không?”

Lạc Lạc khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cô nghe người ta nói đến thân thế của mình.

Cháu ngoại của người giữ cửa! Ngược lại cô vẫn chưa cảm thấy có cái gì mất mặt, so với vở kịch thân thế mà cô đã từng tưởng tượng qua thì không có gì gọi là ghê gớm cả.

Chẳng qua cô chỉ có một tia khổ sở, mấy năm nay, ba và các anh cẩn thận từng li từng tí giấu diếm cô. Thật ra, cô thật sự không để tâm những thứ này, người thân có quan hệ huyết thống, cho đến bây giờ vẫn chưa hề đi tìm cô, có bọn họ mới là nhà của cô, không phải sao?

Mà Mã Hoa nói ra câu “Chưa bao giờ thật sự coi tôi là mẹ”, Lạc Lạc càng thêm lặng lẽ. Không phải cô chưa từng nghĩ đến, nhưng mà không có ai cho cô cơ hội.

Cô dễ dàng tìm được mùi vị hạnh phúc trên người ba, các anh và bạn bè, nhưng suy cho cùng thì trong lòng cũng có một khe hở, là giữ lại cho một người có tên gọi là “Mẹ” này.

Khi lần đầu tiên cô có kinh nguyệt làm đỏ váy, khi trước ngực cô sưng lên hai khối cứng rắn tưởng rằng bị ung thư, khi cô nhận được bức thư tình đầu tiên được kẹp lung tung trong sách, khi đó cô hi vọng “Mẹ” có thể ở bên cạnh mình biết bao nhiêu, chia sẻ nỗi sợ hãi, đau khổ hoặc là vui sướng, chỉ tiếc là người này, vẫn cứ mãi mãi xa cách, lạnh lùng như vậy, một khoảng cách không thể nào đo được.

Mã Hoa nói thích con biết khiêu vũ, cô cắn răng học múa hơn mười năm, vì để có thể giạng thẳng chân mà làm cho chân mình thương tổn gân cốt. Mã Hoa nói con cái học khoa học tự nhiên sẽ làm cho người ta lqd yêu thích hơn, cô từ bỏ môn khoa học xã hội mà cô thích, dùng hoàn toàn thời gian để gặm những cục xương cứng ngắt là toán, lý, hóa.... Tất cả chỉ vì cô muốn lấy lòng “Mẹ”, tới gần “Mẹ”.

Bây giờ cô đã hiểu rõ, thì ra là không phải cô không tốt, mà là do trước khi cô sinh ra đã định trước, đời này cô không bao giờ có được tình yêu thương của người trước mặt này.

“Bởi vì người mẹ kia của cô mà tôi mất đi con gái của mình, Chung Bang Lập lại ngại tôi chưa đủ khổ sở, nhất định phải để cho tôi ngày ngày nhìn tiện chủng do Thẩm Phong để lại gọi tôi là mẹ! Cô cũng biết, mỗi ngày nhìn thấy cô thắt bím tóc, mặc váy hoa xinh đẹp, tôi đều muốn điên lên rồi! Là cô, đã đoạt hết những thứ vốn nên thuộc về con gái tôi.”

“Thật tốt! Thẩm Phong cướp đoạt hết tất cả của tôi, cô lại cướp hết tất cả toàn bộ của con gái tôi! Thật tốt, Thẩm Phong, chân mệnh cô rất tốt, nhìn con gái tốt mà cô sinh đi!”

Giọng nói của Mã Hoa càng ngày càng khàn, mang theo cảm xúc mạnh mẽ không có cách nào kiềm chế được, giống như lời nói đã tích góp, ẩn sâu mấy chục năm trong nội tâm, mang theo mảnh vụn dính lqd đầy máu trong đáy lòng, bất chợt phun trào ra. Bà vốn tưởng rằng những lời này, suốt cả đời sẽ bị thối rữa ở trong lòng, nhưng lúc này lại nói thẳng một mạch trước mặt một cô gái... Nếu không thì sao chứ, bà còn có thể nói với ai chứ? Suốt cả một đời, bà là người kiêu ngạo, những chuyện bê bối như vậy, nếu nói ra sẽ đồng nghĩa với giẫm lên bà, người quen sẽ cười bà, Chung Bang Lập lại càng không thể! Chưa tới 0,01 giây ông sẽ quay lưng lại cau mày nói “Lại đang nói bậy!”

Lạc Lạc vốn tưởng rằng mình đã vô cảm, không ôm bất cứ hi vọng gì với việc Mã Hoa keo kiệt tình thương của mẹ, nhưng bà lại liên tiếp nói ra những lời này, trước mặt cô dùng những từ độc ác như vậy, lòng của cô lại vẫn cứ đau như thế, đau hơn cô vẫn tưởng rất nhiều.

Những thứ này vẫn chưa phải là chuyện kích động nhất, lời nói kế tiếp của bà càng khiến cho Lạc Lạc không thể tin vào tai mình.

“Có mẹ như thế thì nhất định sẽ có con như thế ấy, Thẩm Phong đê tiện như thế thì cô lại tốt ở đâu? Nhưng Chung Bang Lập lại nâng niu cô trong lòng bàn tay, trong đầu óc xấu xa của ông ấy đang nghĩ gì, tôi lại không biết sao? Ông ấy cho rằng tôi nói xấu bừa bừa bãi Bạch Liên Hoa thánh thiện trong lòng ông ấy.”

“Còn hai đứa con ngốc của tôi, vốn dĩ tôi chỉ là để cho bọn chúng chơi đùa với cô, để cho Chung Bang Lập tự mình phát hiện ra lqd bản tính của mẹ con các người có bao nhiêu dâm tiện(dâm đãng + đê tiện)! Không nghĩ tới, hai tên nhóc ngốc nghếch kia lại đối với cô là thật, vừa rồi ở trong bệnh viện khiến tôi muốn sống muốn chết, nói cái gì mà giữa các người là tình yêu chân chính!”

“Tôi đã coi thường cô, Chung Tĩnh Ngôn, so với mẹ cô thì cô còn có bản lĩnh hơn! Còn nhỏ như vậy mà đã có thể mê hoặc được hai người đàn ông đến đầu óc choáng váng, đùa giỡn trong lòng bàn tay. Tình yêu? Các người mới bao lớn? Biết cái gì gọi là tình yêu? Ba người trong lúc đó lại có tình yêu sao? Giữa các người chỉ có suy nghĩ thèm muốn và ham muốn chiếm hữu. Huống chi cô vẫn còn với người đàn ông khác...”

....

Lạc Lạc chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, “Tôi chỉ để cho bọn chúng chơi đùa với cô...” Những lời này giống như Kim Cô Chú của Đường Tăng, lần lượt lặp lại xoay tròn trong đầu óc cô.

“Mẹ, mẹ nói là mẹ để cho anh cả và anh hai cùng với con? Con không tin!” Lạc Lạc nhìn chằm chằm miệng Mã Hoa, giống như chỗ ấy là chiếc hộp Pandora*, bất cứ lúc nào cũng có ma quỷ chạy đến.

*Pandora: Sự tích về chiếc hộp Pandora trong Thần thoại Hy Lạp, mọi người sợt gu gồ để biết thêm chi tiết.

Mã Hoa cao cao tại thượng nhìn xuống con gái của tình địch năm đó, khóe mắt đã cụp xuống giờ phút này chỉ tràn ngập ác độc và khinh thường, “Chung Tĩnh Ngôn, cô cho là không có sự ngầm đồng ý của tôi, thì lqd hai tên nhóc kia dám trắng trợn hàng ngày đều ngủ trên giường cô sao? Cô cho rằng cô dụ dỗ con tôi trên bàn cơm, dùng chân cạ vào đũng quần của bọn chúng, thật coi tôi là một người mẹ bị mù mắt rồi sao? Trên đời này, chỉ có một mình ánh mắt của Chung Bang Lập mới mù quáng mà thôi.”

Hóa ra! Hóa ra Mã Hoa thật sự cái gì cũng biết, nhưng vẫn không vạch trần, cũng không phải bà tự cho là đồng ý hay ngầm cho phép, mà bà chỉ muốn nhìn có một ngày cô sẽ biến thành trò cười sau khi mọi chuyện bại lộ mà thôi.

“Muốn để cho tôi trơ mắt nhìn con gái Thẩm Phong ở dưới mi mắt mà sống qua những ngày thàng tốt đẹp, trừ khi tôi chết! Chung Bang lập cố ý muốn dẫn cô về, tôi không có cách nào ngăn cản, nhưng mà tôi muốn lqd nhìn con gái của Thẩm tiện nhân từ nhỏ đã bị người ta đùa giỡn, tôi muốn có một ngày sẽ nhìn thấy Chung Bang Lập sẽ tự mình phát hiện ra toàn bộ chuyện này, phát hiện người phụ nữ hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của ông ấy cuối cùng là loại mặt hàng gì, con gái của tiện nhân mà ông ấy nâng trong lòng bàn tay, lại là loại mặt hàng nào!”

Miệng Mã Hoa lúc đóng lúc mở, lại vẫn còn đang nói gì đó, nhưng lúc này Lạc Lạc không còn nghe được gì nữa, trong đầu trống rỗng.

Thì ra là thế. Cô tự cho là tình yêu, không phải đã khiến người ta cười to rồi sao? Những lúc cô làm nũng, lúc cô ở trong tay bọn họ giãy giụa bật lên, hình hữu tình trong mắt, tự cho đó là một phần tốt đẹp động lòng người, nhưng mà những lúc ấy các anh của cô đang suy nghĩ gì? Có lẽ là xem cô như một chú hề.

Đủ loại hình ảnh vui vẻ hạnh phúc, lúc này lại như mũi tên nhọn xuyên qua tim!

Lạc Lạc huyết dịch toàn thân như thủy triều gào thét tới rồi lại gào thét rời đi, rõ ràng cả người đang ngồi ở chỗ đó, nhưng lại giống như đang lơ lửng giữa không trung, choáng váng như đang ngồi trên cáp treo cưỡi mây đạp gió, đủ loại cảnh tượng trong mười ba năm qua, tốt đẹp như thế rồi lại xấu xí không chịu nổi...

Không biết qua bao lâu, cô gái tuổi mười tám trong thời kỳ phản nghịch lảo đảo đứng lên, ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt cô, trắng bệch đến dọa người.

Cô siết chặt ngón tay, lại cao ngạo nâng cằm, cô nói: “Sớm biết rằng bà muốn xem diễn trò, bà nên nói trước với tôi nha, tôi bảo đảm sẽ diễn tốt hơn hiện tại rồi, tôi đảm bảo sẽ khiến cho bà và con trai của bà thỏa mãn. Tôi thật sự phải cảm ơn bà rồi, so với việc bị vứt ở cô nhi viện tự sinh tự diệt, bà đã làm cho tôi mấy năm nay không cần lo cơm áo, chuyện này còn khiến bà vui vẻ lqd hơn trả thù sao? Coi như vì diễn trò, thù lao đóng phim này cũng đủ cao nha. Về phần, về phần con của bà, bà để cho bọn họ đùa giỡn tôi, bà làm sao biết được là không phải do tôi đùa giỡn bọn họ? Dẫu sao so với việc những bạn học của tôi phải tốn tiền để tìm vịt ở bên ngoài, tôi còn phải cảm ơn bà đã làm cho tôi cần tốn tiền mà cũng có đàn ông để chơi đùa, ha ha, nhờ phúc của bà, mùi vị cũng không tệ lắm.”

“Chẳng qua là, bà thân là cán bộ cấp cao vì quốc gia nhiều năm như vậy, hôm nay an ủi vùng bị tai họa, ngày mai quyên tiền từ thiện, sau lưng lại dùng thủ đoạn vô sỉ cực phẩm như vậy để đối phó với một đứa con nít, bà, không cảm thấy mất mặt sao?”

“Bà tốn tâm tư trên người một đứa trẻ ngốc nghếch như tôi nhiều năm như vậy, còn không bằng bà dành chút thời gian đi thẩm mỹ viện sửa soạn lại sắc đẹp, khiến bản thân mình vui vẻ một chút! Bà hỏi tại sao chúng tôi đã cướp tất cả của bà?”

Từ trong túi xách, cô lấy ra một cái gương soi nhỏ, vứt lên bàn đến trước mặt Mã Hoa, gương mặt tuổi trẻ nâng cao hơn một chút, chỉ dùng khóe mắt và lỗ mũi nhìn xuống Mã Hoa đang ngây ngốc, “Bà thật sự nên nhìn sự ác độc bên trong những nếp nhăn mặt bà mà xem, nhìn sự bất mãn trong ánh mắt. Toàn thân trên dưới của bà chỉ viết có hai chữ, đó chính là ‘đáng thương’!”

Mã Hoa dùng năm giây để khiếp sợ, dùng một giây đồng hồ đứng lên vung tay.

“Bốp” ! Trên gương mặt bạch ngọc của Lạc Lạc xuất hiện dấu vết hồng hồng của năm ngón tay.

Lạc Lạc đau đầu gần như nổ tung, ánh mắt bốc lửa, nửa bên mặt tê dại. Nhưng vẫn nghiêng đầu như cũ, miệng không đắn đo: “Đời này bà chỉ có thể dùng sức lực trên người phụ nữ! Thật đúng là đáng thương!”

Mã Hoa thật sự không thể tin vào lỗ tai mình, bà kiêu ngạo hơn nửa cuộc đời, tất cả mọi người bên cạnh đều hâm mộ bà, lqd nhà mẹ đẻ có quyền có thế, ông xã muốn người có người, muốn quyền có quyền, hai đứa con trai từ nhỏ đã nghe lời lại có tiền đồ, nhưng chỉ là một đứa con gái của tình địch mà bà coi là dơ bẩn và đê tiện nhất lại nói bà đáng thương?

Đời này Mã Hoa chưa từng bị ai đứng trước mặt làm nhục bà như thế này, bà cắn răng lại giơ tay lên một lần nữa, nhưng mà, lần này lại không thể được như mong muốn. Bộ dạng Lạc Lạc đã cao hơn bà, nên cô dễ dàng bắt được tay bà, mạnh mẽ bỏ ra!

Nhìn hình ảnh màu hồng đã đi xa, Mã Hoa suy sụp ngồi trên ghế sô pha, trên bàn còn chiếc gương nhỏ bằng đá mà cô gái để lại chợt hiện trước mắt bà.

Bà vô ý thức cầm lên, trong gương, là một gương mặt đầy nếp nhăn xếp thành cụm, theo như lời của cô gái ấy, vẻ mặt già nua, bất thường, oán hận. Chẳng bao lâu sau, ở đó cũng xuất hiện một gương mặt xanh miết ngây thơ của thiếu nữ, nhưng thời gian cuồn cuộn như nước lũ đã sớm đi xa.

Bà nhớ lúc còn trẻ đã từng xem qua một bộ tiểu thuyết võ hiệp, “Thiên long bát bộ”, kết quả cuối cùng của Khang Mẫn là chết vì sốc sau khi nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong gương.(Ai muốn biết thêm chi tiết thì hãy coi thiên long bát bộ nhé!)

Còn bà thì sao? Mã Hoa soi gương nở nụ cười kêu ngạo giống như ngày xưa. Bà đương nhiên sẽ không!

*Lạc Lạc đã sắp bỏ đi rồi đấy, ủng hộ, ủng hộ đi nào!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui