Cưng Chiều Vô Hạn

Editor: Trần Thu Lệ

Lạc Lạc chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn trúng một bộ đồ thể thao màu trắng, trực tiếp thay chiếc áo T-shirt thật to của Quý Thiếu Kiệt ra, liền không chịu vào phòng thử quần áo nữa rồi.

Dường như ông chú kia lại hứng thú dạt dào, chỉ cần nhân viên bán hàng giới thiệu, anh liền cầm tới để trên người cô khoa tay múa chân. Ngoại trừ có vài lần ánh mắt của người bán hàng quá tệ, anh lắc đầu, còn những cái khác đều được cho vào trong túi.

Dài, ngắn, ở nhà, hoạt động thể thao, lễ phục, quần con, ngay cả trang phục đánh golf cũng mua, hừ! Làm giống như muốn sống với cô cả đời ấy!

Gặp được ông chú này, nhân viên bán hàng vui vẻ muốn điên rồi.

Các anh thường dẫn cô ra ngoài mua này nọ, chỉ có điều bọn họ tôn trọng ý kiến của cô, chỉ cần cô thích thì nhất định sẽ mua, không thích sẽ không miễn cưỡng cô, cũng không giống ông chú này, giống như nhà giàu mới nổi vậy.

Này, ông chú, chú vừa bán mấy con heo vậy?

Lạc Lạc đại mã kim đao* ngồi trên ghế sô pha, vừa xem báo uống cola, vừa thầm oán trong lòng.

*Đại mã kim đao: có nghĩa hào phóng, phong cách lớn.

Nhìn thấy trang phục nữ đã không còn gì để giới thiệu, những ánh mắt của nhân viên bán hàng liền giống như lưỡi liềm “Soàn soạt, soàn soạt, soàn soạt”, tất cả đều tập trung lên người Quý Thiếu Kiệt, “Ông Quý, vóc dáng của ngài còn cao hơn người mẫu, mùa thu tới cửa hàng chúng tôi cho ra hàng loạt trang phục nam rất hợp với ngài! Còn có một số phụ kiện như ghim cài áo, kẹp cravat đều đang rất thịnh hành, ngài cảm thấy thế nào?”

Vóc dáng anh ta rất đẹp? Lạc Lạc nghiêng đầu liếc mắt một cái, cao mà gầy, vai lại rộng, lưng thẳng tắp, tốt nhất là nên đi làm cột đèn đường!

Quý Thiếu Kiệt sợ nhất là ghim cài áo, anh từ nhỏ đã bị những huy hiệu của ông nội và những người bên cạnh ông nội làm cho lóa mắt, vừa nghe thấy tên đồ vật này liền nổi da gà.

Anh đối với trang phục của bản thân ngược lại rất quý trọng, chưa từng lấy loạn như rau cải trắng, chỉ lấy vài món đơn giản.

Có lẽ là đã nghe được Lạc Lạc gọi Quý Thiếu Kiệt là chú, cửa hàng cả một ngày không vào được vài người khách, nên một số nhân viên bán hàng rảnh rỗi liền bắt đầu nịnh nọt như miệng bôi đầy dầu, có một người lớn gan đi lên có đồ nhéo khuôn mặt non mềm của Lạc lạc.

“Ông Quý, cháu gái của ngài thật đáng yêu!”

“Bộ dạng giống như Yamaguchi Momoe* lúc còn trẻ!”

*Yamaguchi Momoe : (Sinh ngày 17 tháng 1 năm 1959) là một người Nhật cựu ca sĩ, diễn viên, và thần tượng có sự nghiệp kéo dài từ năm 1972 đến năm 1980.

“Trời ạ, cái mũi của cháu gái ngài lớn lên thật như giống như thiên hậu thiên phi! Vểnh vểnh lên như củ tỏi vậy! Thật đáng yêu chết mất!”

.....

Này đến cùng là khen cô hay chê cô vậy?

Lạc Lạc nghe thấy lại có vài phần vui vẻ, nâng mắt vừa nhìn, vẻ mặt của ông chú kia càng nghe lại càng trầm xuống.

Cháu em gái nhà cô! Quý Thiếu Kiệt nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha cười đến vô cùng rực rỡ, miệng đen mặt đen ký tên thật nhanh, túm lấy người nào đó bước đi, ông đây mà còn quay lại cửa hàng này nữa liền nhận các người làm cháu gái.

Vừa ra khỏi cửa hàng, Lạc Lạc liền kêu mệt, giống như quả cân bị lui về sau, không chịu đi tiếp.

“Chúng ta vẫn nên quay trở về thôi, tôi có chuyện muốn nói với chú!” Cô ăn vạ nói.

Quý Thiếu Kiệt liếc nhìn bộ ngực của cô, “Em xác định không đi? Em muốn sau này lúc nào cũng cứ vung qua vung lại như vậy?”

Lúc này, mấy người nhân viên bán hàng vẫn đang dùng ánh mắt lưu luyến không rời vui vẻ tiễn bọn họ, tài xế mang theo túi lớn túi nhỏ nhắm mắt đi theo cách bọn họ một mét, một ông chú mặc một bộ Tây trang màu trắng hưu nhàn, anh tuấn cao ngất đứng sừng sững trong chốn thương trường xa hoa người đến người đi, lại nói ra lời nói làm cho người ta căm phẫn. Nhất là cái từ “Vung” kia, dùng tương đối tà ác.

Lạc Lạc muốn đấm tường! Nói cái gì vậy? Chú có biết dùng từ không? Tôi là một cô gái tốt!

Quý Thiếu Kiệt hai tay nhét vào túi quần, cười càng tà ác hơn nói, “Tôi không ngại, như thế này lại càng thuận tiện.......”

Thuận tiện cái đầu chú! Lạc Lạc hất tay anh ra, giậm chân oán giận đi về phía trước.

Ông chú này, sao mà nhỏ nhen, đơn thuần là trả thù!

**

Xe ra cô nhóc này thật sự rất mệt mỏi, vô cùng nhanh chóng chọn hai bộ đồ lót màu hồng có in hình hello kitty, những thứ khác xem cũng không muốn xem.

Nhưng lại bị anh cướp đi trên tay, sau đó tức giận ném bộ đồ lót màu đen mà anh đã chọn đi.

“Nhặt lên!” Anh vòng hai tay trước ngực, cố gắng dùng hơi thở cường đại lúc nào dùng ở trước mặt người khác cũng có tác dụng để tạo áp lực, vì bản thân mà tranh thủ lợi ích.

Anh dĩ nhiên muốn nhìn dáng vẻ khi cô mặc những thứ đồ chơi mỏng như cánh ve này trên người, tơ tằm màu đen, da trắng, là yêu mị chọc người ra sao. Mới chỉ tưởng tượng thôi mà đã làm cho toàn thân anh nóng lên, huyết mạch sôi trào.

Anh không phải chưa từng nhìn qua, thậm chí là đã nhìn thấy nhiều nên mất cảm giác, nhưng có thể làm cho Quý Thiếu Kiệt anh mới chỉ nghĩ đến liền có cảm giác, trong biển người mênh mông cũng chỉ có một mình cô nhóc đứng trước mặt này.

Bên cạnh có vô số các loại viền tơ, viền hoa đen, đỏ và khí thế quá mức không được tốt khiến Lạc Lạc khiếp đảm, không muốn để ý đến anh, xoay người đi tới trước một giá hàng cao cỡ một người, lấy tay sờ lung lqd tung cái quần chữ T một chút, a, cứ một chút vải vóc như vậy phía dưới còn mở một cái lỗ nữa sao? Không bằng kéo hai sợi vải quấn lên thân cho rồi. Cũng chỉ có ông chú Quý Thiếu Kiệt mới yêu thích cái kiểu hèn hạ này.

Cô thầm nghĩ liền khinh thường liếc mắt nhìn trộm người nào đó một cái.

Quý Thiếu Kiệt đang cắn quai hàm, liền cười như không cười đi tới, “Được rồi, bảo bối, em không mặc gì cả là đẹp nhất. Chúng ta mua về chỉ để nhìn, không mặc vẫn không được sao?” Anh đứng phía sau gian hàng đủ loại hình thù kì quái hình tam giác và hình tròn rực rỡ muôn màu, cố gắng ôm cô nhóc lúc nào cũng giận dỗi vào trong ngực nói nhỏ.

Cô thấp hơn anh rất nhiều, nên từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy được hai hàng lông mi dài mà vểnh lên, đột nhiên cảm thấy bảo bối này rất gầy, phía trước cằm có chút trẻ con cũng trở nên nhọn hoắc, mỗi ngày dì Ngô cho cô ăn cái gì vậy? Sau khi trở về, nhất định phải bồi bổ thật tốt.

Lạc Lạc lại bất mãn vặn vẹo trong lòng anh, muốn đẩy anh ra. Chú à, có ai rãnh rỗi mà điều chỉnh tình cảm với chú chứ! Chú có mua hay không, ai thích thì người đó mặc!

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc truyền vào lỗ tai.

Quý Thiếu Kiệt cảm nhận được người trong lòng cứng ngắc một chút, sau đó là toàn thân chấn động, liền nâng mắt nhìn xuyên qua hàng loạt giá hàng.

Đó là một người phụ nữ cao gầy toàn thân mặc chiếc váy đỏ, trong tay cầm một cái ví màu bạc, hơn hai mươi tuổi, bộ dạng không tệ, hơn nữa người đàn ông đang đi bên cạnh cô ta khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người.

Trái dất này thật đúng là tròn, nhân sinh hà xử bất tương phùng*.

*Nơi cuộc sống không đáp ứng: nó có nghĩa là luôn luôn có một cơ hội để gặp lại nhau sau khi chia tay người nào đó.

**

Chung Chấn Thanh mặc bộ chế phục màu lam của nhân viên chính phủ, thoạt nhìn như vừa mới tan tầm, bên ngoài đồng phục chỉ tùy ý khoác một chiếc áo khoác mỏng màu đen, nhưng những thứ này cũng không ảnh hưởng đến ngoại hình xuất sắc của anh một chút nào, ngược lại càng tăng thêm vài phần dụ hoặc, phá lệ tuấn lãng suất khí.

Nhân viên bán hàng mỉm cười chào đón, “Cô Phương, món hàng hôm qua cô đặc đã đến, tôi sẽ đi lấy ngay, xin cô hãy chờ một lát, hoặc là cô và chồng của cô nhân tiện có thể xem những món hàng mới khác trong tiệm của chúng tôi.”

Nghe được gọi là “Chồng của cô”, Chung Chấn Thanh nhíu mày, chẳng qua cũng chỉ nhíu mày mà thôi, đáng phải nghiêm túc giải thích với người không liên quan sao?

Phương Thanh Ngọc cũng sửng sốt một chút, thấy Chung Chấn Thanh vẫn không lên tiếng phủ nhận, không khỏi cười đến mặt mày hớn hở,.... Cùng dạo phố với ba mẹ, đúng lúc gặp được Chung Chấn Thanh dưới lầu, bà Phương lấy cớ người già đau thắt lưng, liền cố ý bảo Chung Chấn Thanh theo cô đi lên lấy lễ phục.

Chung Chấn Thanh hiển nhiên là không dự đoán được lễ phục muốn lấy trong miệng hai vị người lớn này bao gồm cả “Đồ lót”. Anh chỉ là tan việc, nhớ lại trà tiên thảo em gái anh thích uống ở đây có bán, nên lái xe đến mua.

.....Em gái của anh, Lạc Lạc của anh, bảo bối của anh, có lẽ hôm nay sẽ về chứ?

.....Nửa tháng, có lẽ cô ở bên ngoài chơi đùa mệt mỏi, hôm nay sẽ trở về chứ?

.....Anh làm sao có thể đánh mất em gái của mình chứ?

Anh ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ gần cửa tiệm, tinh thần hoảng hốt, vẫn không để ý đến một người khách khác trong quán...... Thực ra chỉ cần ánh mắt của anh chịu nâng lên, liền có thể thấy được người anh luôn tâm tâm niệm niệm lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, cô đang đứng cách anh không tới ba bước chân.

Khi có duyên phận, cho dù cô ở cô nhi viện, cũng có thể vượt qua mọi khó khăn dẫn cô đến bên cạnh anh.

Khi duyên phận đã hết, cho dù cô có gần trong gang tấc, anh cũng không nhìn thấy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui