Cưng Chiều Vô Hạn

Quý Thiếu Kiệt nhỏ giọng dụ dỗ cô, “Ngoan, bảo bối ngoan, ngoan, bảo bối ngoan...” Anh hoàn toàn không biết dụ dỗ người ta như thế nào, chỉ đơn giản lầm bầm và lặp lại những từ này, những nụ hôn dày đặc lại rơi xuống.

Có lẽ con người trước khi nhận lấy tổn thương, trong tiềm thức sẽ lựa chọn bảo vệ bản thân, lúc này Lạc Lạc cũng đành phải như vậy, dùng lực đẩy anh ra, nhảy qua một bên đứng sát tường, mở to hai mắt, “Chú, chú hãy gọi điện thoại cho anh tôi đi! Tôi phải về nhà....”

So với việc ở đây chịu tra tấn thân thể hay về nhà họ Chung chịu tra tấn tinh thần, cô theo bản năng lựa chọn cái thứ hai, tạm thời thoát trước rồi nói.

Doạ cô sợ hãi không chỉ có cây gậy cường tráng thẳng tắp gì đó, mà còn vẻ mặt của anh nữa, tưởng chừng như anh muốn ăn cô.

Quý Thiếu Kiệt ngã lộn bị những lời nói này của cô tức giận đến nở nụ cười, cứ như vậy mà xấu xa nhìn cô, đuôi mắt khiêu khích, giống như đang nói: “Em cảm thấy tôi sẽ làm như vậy sao?” Tay không ngừng chút nào, dứt khoát cởi áo khoác ra, lại cởi áo sơ mi, mãi đến khi cả người trần truồng đứng ngạo nghễ dưới ánh trăng.

Khi anh mặc quần áo, nhìn qua rất gầy, giống như một cái giá treo quần áo, giờ phút này cởi ra, cả người vẫn là thon dài cân xứng như vậy, làn da rắn chắc mà chặt chẽ, hai bắp đùi thật dài, so với phụ nữ, đường nét trôi chảy còn đẹp hơn, nhưng lại lộ ra một sức mạnh sôi sục, làn da dưới ánh trăng không nhìn ra màu sắc, chỉ cảm thấy toàn thân anh d'đ/l'q/d đều sáng lên, ở trên một mảnh chói sáng đó, chỉ có một chỗ là u tối, một chòm lông màu đen mềm như nhung kéo dài xuống từ trên rốn, tới dưới bụng tập trung thành một lùm màu đen tươi tốt, bóng bẩy, mà bên trong chòm lông này, là một gốc nấm to lớn đang kiêu ngạo gật đầu với cô.

Lúc này, cây nấm đã nâng lên cao hơn chín mươi độ, nổi đầy gân xanh, tím, đầu nấm tròn tròn tiết ra chất lỏng trong suốt, làm cho đầu nấm này nhìn qua rất bóng bẩy, giống như không có ý tốt chảy nước miếng.

Lạc Lạc trợn mắt há hốc mồm mà đứng, tay nhỏ bé bươi móc phía sau tường, động tác cởi áo của anh liền một mạch đã xong, lại có thể tao nhã, ung dung, lần trước khi anh cởi trống trơn, cô đang bị sốt mơ mơ màng màng, chưa từng nhìn kỹ bao giờ, lúc này anh không hề d'đ/l/d che đậy đứng ở nơi đó, dáng người này, làm Lạc Lạc nhớ đến chuyện cô và Trịnh Hiểu Tuyên trốn ở trong nhà cô xem anh giáo dục, đảo quốc Nhật Bản còn chưa tính, thậm chí so sánh với những mỹ nam ÂU Mỹ tuyển chọn ra, dáng người của anh cũng không kém nửa điểm, ngược lại, bởi vì chân thật, nhìn gần gũi như vậy, thật sự là có cảm giác muốn phun máu mũi.

Tim của cô càng đập càng nhanh, cảm thấy chỗ đó của anh còn chói mắt hơn cả ánh trăng, trắng bóng, khiến cho cô không dám nhìn thẳng, ánh mắt không tự chủ được liền phòng tránh mở ra.

Quý Thiếu Kiệt vừa lòng nhìn cô gái chợt loé lên ánh mắt đánh giá trên người anh.

Trực tiếp cưỡng bức, hạ gục cô.

Dùng kỹ xảo chinh phục, sau đó hạ gục.

Trong hai lựa chọn đó, cho dù nơi nào đó trong thân thể Quý Thiếu Kiệt trăm phần trăm kêu gào dùng phương thức trực tiếp, nhưng lí trí và kiêu ngạo của Quý Thiếu Kiệt đã nói cho anh biết phải lựa chọn cách sau, cô là đối tượng anh phải chinh phục! Anh muốn cô an phận ở bên cạnh anh.

Anh cứ như vậy mà không được tự nhiên dùng ba chân đi qua, không để ý đến cô hoảng sợ giẫm đạp giãy giụa, bá đạo bế ngang cô lên, thả trên giường, kéo mềm tơ tằm che phủ từ đầu đến chân cho cả hai.

Anh dùng tứ chi vững vàng quấn quanh cô, ngay tại lúc Lạc Lạc cho rằng anh sẽ lập tức làm ra chuyện xấu vô cùng bi thảm, anh lại nói ra một câu không thể tưởng tượng nổi, “Xuỵt! Yên lặng một chút, chúng ta không làm gì cả, ngoan, chú kể chuyện xưa cho em nghe.”

Lạc Lạc bị câu “Kể chuyện xưa” của anh làm cho kinh hãi trong nháy mắt, cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, đâu nào chịu tin, cả người lại bị anh bao bọc như con nhộng, hai tay hai chân bị kẹp lấy, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài tấm chăn, loạn chuyển tròn xoe.

“Muốn nghe chuyện xưa hay là muốn làm chuyện khác? Muốn nghe thù đừng có lộn xộn!” Quý Thiếu Kiệt bị cô quay tới quay lui, đụng phải cây gậy giữa háng ngã trái ngã phải đau mấy lần, nếu là lúc bình thường đã sớm muốn nổi bão, lúc này tính tình không thể không kiên nhẫn dụ dỗ.

Tuy rằng đây là một chuyện tương đối làm người ta khó hiểu, nhưng dưới tình huống như vậy, dĩ nhiên là nghe chú kể chuyện xưa, dù sao vẫn tốt hơn so với vị bị ông chú này ăn tươi nuốt sống, hơn nữa nghe giọng điệu của chú, giống như chuyện xưa này có vẻ rất lợi hại.

Ngay cả miệng của Lạc Lạc cũng bị anh dùng chăn che lại, chỉ có nháy đôi mắt đen nhánh, ừ ừ vài tiếng.

Quý Thiếu Kiệt nghe tiếng hừ nhẹ nhàng của cô, nhịn không được cúi đầu hôn lên mi mắt cô, bị cô nghiêng đầu sang chỗ khác trốn tránh, trên mi mắt nơi đã từng bị đôi môi cọ xát qua có một cảm giác vừa ẩm ướt vừa ngứa.

Làm sao anh có thể kể chuyện xưa cho người khác?

Ho nhẹ mấy tiếng, moi hết ruột gan nhớ lại khi còn nhỏ ông bà nội đã từng kể những câu chuyện cổ tích để dỗ em bé, “Ngày xưa, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa...”

Cái trán của anh liền bị cái trán đối diện đụng một cái thật mạnh.

Anh lại nói: “Ngày xưa, từ trong kẽ đá bỗng nhiên xuất hiện một con khỉ...”

Cái trán lại bị đụng một cái nữa. Tiện thể tặng thêm một tiếng hừ lạnh và ánh mắt khinh bỉ.

Được rồi, những chuyện xưa dễ nghe đều chạy đi đâu hết rồi hả? Những câu chuyện ngắn trên bàn rượu, anh nghe xong chỉ cười cười rồi quên đi, lúc này thế nhưng lại không nghĩ ra một l'q/d chút nào. Bởi vì ôm rất chặt, cây gậy phía dưới của anh đã thân thể cách một lớp váy ngủ của cô chống đỡ, vừa đau lại vừa thích, thế nhưng anh lại có thể chịu đựng ở đây kể những câu chuyện xưa không có dinh dưỡng cho cô nghe?

Nhưng nếu không kể chuyện xưa thì anh thật sự không biết nên làm như thế nào để cô nàng đồng ý yên tĩnh nằm trong lòng anh, anh còn nhớ khi còn nhỏ ba mẹ anh cũng làm như thế này để cho anh ngoan ngoãn.

Vì thế anh không hiểu, “Vì sao đụng tôi? Câu chuyện Tôn Hầu Tử không hay sao?”

Lạc Lạc được anh buông lỏng chăn ra, mới tức giận nói: “Chú à, những chuyện như thế chỉ con nít mới nghe thôi có được không? Tôi đã lớn rồi!”

Quý Thiếu Kiệt, “Đây rõ ràng là chuyện người lớn, làm sao con nít có thể hiểu được?”

Anh nhìn ánh mắt cô, bắt đầu quái lạ nói: “Tôn Hầu Tử nói: ‘Tẩu tẩu, ta ở bên trong tẩu rồi.’”

Thiết Phiến công chú nói: “Thúc thúc, ngươi mau đi ra a a a...”

Tôn Hầu Tử nói: “Tẩu tẩu, ta muốn ra ngoài, tẩu hãy mở ra.”

Thiết Phiến công chú: “A......”

Lạc Lạc: ... .....

Thật sự là người không bình thường xem cái gì cũng đều không bình thường sao? Thì ra cuộc đối thoại này còn có ý nghĩa sâu xa như vậy sao?

Mà những thứ này cũng không làm cho người ta ngạc nhiên, ông chú này lúc thì đóng giả Tôn Ngộ Không lúc lại giả Thiết Phiến công chúa mới làm cho người ta mở rộng tầm mắt.... Chú ấy thật đúng là Quỷ Kiến Sầu, sống không kiên kỵ!

Quý Thiếu Kiệt có chút bội phục mình, vậy, chuyện xưa này có chút dinh dưỡng nào không? Xem ra những nhân viên ở công ty anh viết văn thật sự quá kém cỏi rồi!

Cứ như vậy, anh bắt đầu phát huy sức tưởng tượng không bờ không bến, kể chuyện xưa cho cô gái nghe:

“Cái đó của người bạn da đen kia mới gọi là to, chú từng tận mắt nhìn thấy, hai cái đó của người da đen cũng ở cùng nhau, thô hơn thắt lưng của con gái châu Á, nhưng bọn họ vẫn cứ thích cùng nhau nằm trên một cô gái, cô gái này bị trước sau phân công nhau tiến vào, xong việc chỉ cần lót một ít khăn giấy trong đáy quần lót, liền cầm tiền chạy lấy người.”

Lạc Lạc: “Vậy lúc đó chú đang làm gì?”

Quý Thiếu Kiệt: “Tôi đưa khăn giấy cho cô gái châu Á đó...”

...

Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của anh như âm thanh phát ra từ đàn vi-ô-lông, trầm thấp, lười nhác, mang theo một chút vỗ về như có như không, như dáng vẻ cô nhìn thấy lúc ở văn phòng của anh, là một ông chú mời cô ăn kem. Mấy ngày qua, trái tim không d/đ/l'q/d ngừng nhận lấy khiếp sợ, được một chút trấn an kì lạ, cô vẫn luôn là một cô gái yếu ớt và mẫn cảm, cô có thể cảm thấy được cây gậy to cứng rắn của anh ở trong chăn đang chỉa bên hông cô, cô dĩ nhiên biết điều này có nghĩa là gì, nhưng anh vẫn không trực tiếp nhào lên, mà lại cố gắng nhẫn nhịn kể chuyện xưa cho cô nghe.... So với những lời ngon tiếng ngọt thì anh đối xử với cô như vậy vẫn tốt hơn.

Tay anh cũng không an phận, thỉnh thoảng giống như vô ý lướt qua ngực cô, hoặc là lưu luyến vuốt ve cái mông đang vểnh cao của cô, khi cô đang chuẩn bị tức giận vì động tác của anh, thì anh lại trượt vào vùng mẫn cảm bên cạnh.

Mấy lần tiếp theo, cô thế nhưng lại từ từ thả lỏng, thậm chí cảm thấy bàn tay đó mang theo sức lực dụ dỗ, ngưa ngứa làm người ta thấy thoải mái.

“Em có biết vì sao Charles lại yêu thương Camilla không?”

“Hả?” Lạc Lạc hơi buồn ngủ hừ nhẹ. Chẳng lẽ bởi vì bọn họ cũng có tiếng nói chung sao?

“Là vì, nghe nói Camilla thật sự là nữ Bạch Hổ. Người phụ nữ như vậy, khi ở bên ngoài mạnh mẽ, thủ đoạn, bên trong công phu trên giường rất cao, làm cho người ta mất hồn, là bảo vật quý báu hiếm có trong số những người phụ nữ, cho dù dáng vẻ bên ngoài của Công nương Diana rất đẹp, nhưng làm sao có thể so sánh được với Camilla?”

Nói tới đây, anh nâng một chân Lạc Lạc lên, tay còn lại nhẹ vuốt chỗ mềm mại giữa hai chân cô, trêu chọc, “Giống như người bạn nhỏ Chung Tĩnh Ngôn của chú vậy, là một bảo bối tốt.”

Lạc Lạc bị anh đột nhiên nhẹ vuốt nơi đó, cả người không khỏi run lên, muốn đưa tay ngăn cả, nhưng tay còn nhanh hơn cô đẩy quần lót ra, nhanh nhẹn chui vào, quệt chỗ đó một cái, thì thầm thổi khí bên tai cô: “Người bạn nhỏ, em ướt rồi...”

Thân thể của cô vẫn luôn mẫn cảm lạ thường, từ lúc anh liên tiếp cố ý lướt qua nơi đó, liền bất tri bất giác(không ý thức) có cảm giác.

Lúc này, bị anh nói ra như vậy, không khỏi cắn môi, hung hăng trừng anh, nhưng ngay cả chính cô cũng cảm thấy lúc này ánh mắt chẳng những không có lực sát thương, mà còn giống như mang theo một chút...

Dưới ánh trăng, hai mắt của cô đen láy, trong suốt như nước xuân, trong đôi mắt nũng nịu giận hờn ấy, càng tăng thêm vẻ yêu mị, anh mỉm cười, như một người câu cá giỏi, biết khi nào nên thả thì thả, khi nào nên thu thì thu.

Anh khẽ quẹt chút ẩm ướt trên đầu ngón tay lên mặt cô, mang đến một trận trơn trơn lạnh lạnh, cúi đầu thở dài đọc: “Ngọc nữ vô mao tươi đẹp như hoa đào, Băng Cơ Ngọc Cốt như tiên. Mùi thơm Ngọc thể làm cho người ta say mê, ngọc hộ đẹp như Phù Dung hoa.”(Chỗ này anh Kiệt làm thơ nên mình để nguyên gốc nhé!)

Trên mặt Lạc Lạc vẫn còn dấu vết ẩm ướt, giữa lúc đang xấu hổ, liền thấy anh đưa ngón tay mình lên môi nhẹ mút, bên tai lại nghe anh đọc thơ như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên một chút, thân thể đột nhiên lại bắt đầu khô nóng.

Anh không để cho cô trốn tránh, ngón tay lại nhanh chóng chen vào giữa hai chân đang kẹp chặt của cô lần nữa, ở trong một mảnh ấm áp, dễ dàng chạm được hạt châu vừa mềm vừa cứng ngắc.

Vật nhỏ gầy yếu này làm anh mừng như điên, người bạn nhỏ này thật mẫn cảm nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui