Cưng Chiều Vô Hạn

“Bộ trưởng Chung, sao không ở trong phòng họp ngồi một chút?” Trên mặt anh lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.

“Cậu Quý, không ngại cho chúng tôi vào văn phòng cậu ngồi một lát chứ?” Vẻ mặt Chung Bang Lập không được tốt lắm, nhìn mặt mũi nhà họ Quý, vẫn đang tiếp tục khách sáo theo anh đánh thái cực.

“À, chuyện này thật sự không được tiện cho lắm. Phòng làm việc của tôi nhất định rất lộn xộn...” Quý Thiếu Kiệt vẫn thảnh thơi, hai tay cắm trong túi quần, giọng điệu tà nịnh hết sức lông bông, ý nghĩa này là ‘Về phần lộn xộn như thế nào, tất cả đàn ông đều hiểu’.

Chấn Văn và Chấn Thanh đâu nào còn giữ vững bình thản, cho dù Quý Thiếu Kiệt làm càn ở trước mặt ba mình như thế nào, người bị ‘Loạn’ này rất có khả năng chính là miếng thịt trong lòng bọn d'đ/l[q'd họ, chỉ cần nghĩ tới khả năng này có thể xảy ra, trái tim của Chấn Văn và Chấn Thanh giống như muốn vỡ ra, tên Quý Thiếu Kiệt này, anh ta thế nhưng chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Hai anh em sinh đôi tâm ý tương thông, không hẹn mà cùng một trái một phải trực tiếp xông lên, lấy tư thế tấn công, phòng thủ phối hợp ăn ý trên sân bóng rổ, một người trực tiếp ôm lấy Quý Thiếu Kiệt, người còn lại xông thẳng vào cửa.

Chung Bang Lập đứng không xa, chỉ có điều, nhìn ông cũng không có ý định ngăn cản, nuôi hai đứa con trai, chẳng lẽ chỉ để trang trí thôi sao?

Cảnh trưởng Cam thấy vậy, cả trái tim như muốn vọt lên cổ họng, thầm nghĩ hỏng bét, hai tên nhóc này đúng là thanh niên nông nổi, muốn liều chết, chỉ sợ ngay cả cha của bọn họ cũng không ngăn được, e rằng thiếu gia nhà họ Quý phải ăn mệt rồi.

Dĩ nhiên chủ nhiệm Lý cũng ngồi yên, chỉ đề phòng Cảnh trưởng Cam muốn tiến lên giúp đỡ mà thôi.

Khu vực phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt tương đối độc lập, chỉ có một mình Steven và hai ba nhân viên nữ đang đi lại làm việc nhìn thấy ở khoảng cách khá xa, đều đưa tay che miệng nuốt tiếng kinh hô vào trong miệng, đại Boss như thiên thần trong lòng bọn họ bị hai anh chàng siêu cấp đẹp trai cùng nhau đánh đập.

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh.

Chỉ thấy, Quý Thiếu Kiệt nhìn thoáng qua cao mà gầy có xu thế nẩy lên, đùi phải hạ xuống xuyên qua giữa hai chân Chấn Văn, mở eo, đẩy nghiêng qua bên phải, tay trái cũng dễ dàng lao về phía Chấn Thanh...

Toàn bộ động tác gọn gàng nhanh chóng, hành động liên tục, tràn đầy khí phách, tất cả mọi người đứng xem đều choáng váng, ngay cả Cảnh trưởng Cam là người luyện võ cũng không khép cằm lại được.

Chấn Văn bị đẩy một cái ngã ra, Chấn Thanh cũng bị ngăn cản, buộc phải phải lui về.

Ai cũng không nghĩ tới, đại thiếu gia nhà họ Quý nhìn qua da mịn thịt mềm thế mà lại có thể ra chiêu thức ấy.

Những nhân viên nữ đứng bên cạnh thất thần vài giây, sau đó đều vì ông chủ lớn mà vỗ tay lên, ánh mắt lấp lánh bay loạn xạ, trong tòa văn phòng chỉ có tinh anh, ngay cả âm thanh trầm trồ khen ngợi cũng có vẻ rất cao cấp, âm thanh trong cổ họng chẳng những không ngừng mà còn tiếp tục tăng lên, giống như một đám chuột trắng nhỏ rất đói.

Trong khoảng thời gian ngắn, tinh thần của hai anh em Chấn Thanh đã sụp đổ, hãy thử nghĩ mà xem, em gái nhà mình đi lạc, cha mẹ cần phải nên thế nào, huống chi, đối với bọn họ Lạc Lạc tuyệt đối không dừng lại ở tình thân, cô gái nhỏ ấy, là như châu như bảo của bọn họ, tồn tại như máu như thịt.

Nếu không phải cho rằng Lạc Lạc mất tích có liên quan đến Quý Thiếu Kiệt, bọn họ sẽ không dễ dàng tìm tới cửa, mà Chung Bang Lập cũng sẽ không tự mình dẫn đầu.

Hiện tại, Quý Thiếu Kiệt khẩn trương che chở cánh cửa kia như vậy, bọn họ gần như đã kết luận, em gái của bọn họ nhất định đang ở sau cánh cửa kia. Chuyện này sao không khiến hai anh em phát điên lên được chứ? Dưới tình thế cấp bách, hai người lại đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tấn công về phía Quý Thiếu Kiệt.

Từ nhỏ, thể chất của Quý Thiếu Kiệt đã yếu ớt, trong nhà lại chỉ có một mình anh là gốc rễ, bởi vậy, từ nhỏ đã bị ông nội bắt luyện võ, không phải là Taekwondo hay Judo thịnh hành mà là loại võ cường thân kiện thể truyền thống Trung Quốc: Trần Thức Thái Cực quyền*, cho đến sau này, bởi vì hứng thú, anh lại luyện tập thêm Tiệt Quyền đạọ của Lý Tiểu Long.

[*]:là tên gọi của trường phái Thái cực quyền của dòng họ Trần, được quyền sư nổi tiếng Trung Hoa, Trần Vương Đình sáng tạo vào giai đoạn Minh mạt Thanh sơ và được các thế hệ con cháu trong dòng họ trau chuốt, tinh luyện qua nhiều thế hệ.

Dĩ nhiên, anh sẽ không nói cho người khác biết, hồi nhỏ anh ấu trĩ đứng múa Thái Cực giữa một đám cụ ông cụ bà, là cay đắng, bức bách cỡ nào.

Lúc này, còn chưa chờ hai anh em gần người, Quý Thiếu Kiệt đã dùng dáng đứng tiêu chuẩn của Tiệt Quyền đạo, chân trước đóng cùng gót chân sau thành một đường thẳng, mạnh mẽ gác lên trước sườn, tay phải chém ra lần nữa.

Một bên thắng do có chiêu có thức, một bên thắng do khí huyết sôi trào, hai người giống như trên, lại vô cùng có ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn, ba người thế nhưng đánh nhau thành đoàn. Vậy mà, người có liên quan mật thiết là Lạc Lạc lại đang say rượu, ngủ bất tỉnh nhân sự, bên ngoài, ba người đàn ông cực phẩm, thế nhưng vì cô mà giống như thanh niên đường phố, ra tay quá nặng.

Chung Bang Lập trợn mắt nhìn màn đánh nhau này kinh động đến nhân viên của Quý Nhân chạy đến càng ngày càng nhiều, thân phận của ông hiện giờ hết sức nhạy cảm, không khỏi sốt ruột trong lòng, nếu bây giờ ông đi mở cửa ra thì không có người nào dám ngăn cản, nhưng cứ như vậy lại không tránh khỏi rất mất thân phận. Ngay lập tức, ông liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Lý một cái.

Chủ nhiệm Lý đương nhiên hiểu ý, nhấc chân chạy đến cửa phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt.

Quý Thiếu Kiệt đã sớm để ý đến bên này, trong lúc vung quyền nháy mắt với Steven đang đứng bên cạnh, Steven tóc quăn cũng bị dáng vẻ này của ông chủ dọa cho ngây người, đứng nhìn trong lòng đã sớm ngứa ngáy, lúc này vừa thấy ánh mắt, lập tức xoắn tay áo nghênh đón Chủ nhiệm Lý hơn bốn mươi tuổi.

Mắt thấy một đôi này cũng muốn khai chiến.

Đúng lúc này.... ...

“Còn không dừng tay cho ta!” Giọng nói như chuông đồng.

Trong lúc mọi người đang xem cuộc đánh nhau khó mà hòa giải như say như dại, bị một câu nói chấn động như sấm sét hù dọa, ngay lập tức ngừng tay.

Chỉ thấy, những nhân viên của Quý Nhân đang vây xem ào ào nhường ra một con đường, một ông lão đang bước ra từ thang máy chuyên dụng của Đổng sự trưởng, vóc người cao gần 1m9, đầu tóc húi cua trắng như tuyết, đã là một ông cụ hơn tám mươi tuổi, nhưng sắc mặt vẫn rất hồng nhuận, tinh thần có vẻ rất khở mạnh, cộng thêm thân hình cao lớn, cả người giống như cánh cửa lớn di động. Bên trái là một người lính cần vụ, bên phải là một người thư ký, ba người đang đi thẳng về phía bên này.

Người này, người khác không biết nhưng Chung Bang Lập lại không xa lạ. Đây cũng không phải là một người dễ chọc, có thể nói là người khó đối phó nhất nhà họ Quý.

“Tư lệnh Quý!” Chung Bang Lập kiên trì đi tới chào hỏi.

Ông cụ Quý nhìn xuống một vòng người từ trên cao, tầm mắt dừng lại trên đầu Chung Bang Lập, từ trong lỗ mũi “Ừ” một tiếng, nói: “Là Tiểu Chung à, nghe nói hiện giờ đã lên bộ trưởng rồi hả? Tiền đồ vô lượng nhỉ!”

Dù là Chung Bang Lập cũng cảm thấy rợn tóc gáy. Xung quanh đều có quần chúng xây xem, thân phận của Chung Bang Lập không tiện công khai, cũng may ông cụ chưa nói là bộ trưởng gì, người nghe cũng không hiểu.

Bên này, ông đang cân nhắc nên trả lời như thế nào, bên kia ông cụ đã tìm đúng người, bước tới bên cạnh Quý Thiếu Kiệt, dùng nón kê-pi* đập “Bốp Bốp” lên người cháu trai, “Tên nhóc thối tha này! Ở công ty mình đánh nhau, còn ra thể thống gì!” Đây là câu thứ hai của ông cụ.

[*]: xem hình mi họa

Quý Thiếu Kiệt là người không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này cãi cứng sẽ bị nóng rát da đầu, nên không dám lên tiếng.

“Còn bị người ta đánh thành ra đức hạnh này! Mặt mũi nhà họ Quý của ông đây bị anh làm mất hết rồi!” Đây là câu thứ ba.

Lúc này, hốc mắt của Quý Thiếu Kiệt bị một mảng xanh đen, áo khoác Tây trang lỏng lẻo muốn rơi ra, chỗ khóa kéo quần Tây bị ẩm ướt mơ hồ chưa khô, đâu nào còn có dáng vẻ gọn gàng của Quý Thiếu Kiệt ngày thường. Ở trước mặt mọi người, chỉ cúi đầu từ từ cài áo khoác lên.

“Tử Thích Văn, cậu đưa người của Bộ trưởng Chung đến phòng họp của thiếu gia ngồi một lát, à, Tiểu Chung, tôi nhớ cậu đã từng du học bên Pháp nên chắc thích uống cà phê, Tử Thích Văn, nhớ pha cho Bộ trưởng Chung một bình cà phê tốt nhất của Quý Thiếu Kiệt. Tiểu Chung, tuy rằng ta lớn tuổi nhưng chắc không nhớ nhầm chứ? Cậu thích uống cái này!” Ông tự nói xong, lại nắm lấy đầu của Quý Thiếu Kiệt, bị Quý Thiếu Kiệt tránh né, “Xú tiểu tử, anh theo ta lại đây.” Tuy rằng không ở trên địa bàn của mình, ông cụ Quý cũng quen tính ra lên cho mọi người.

Thư ký Lỗ bên cạnh ông cụ Quý vội đi ra làm người giải hòa, “Có chuyện gì thì ngồi xuống rồi nói, đứng không phải đạo tiếp khách?” Khi nói chuyện đã đi đến bên cạnh Chung Bang Lập, thấp giọng nói: “Bộ trưởng Chung, hiện tại Tư lệnh của chúng tôi đã lớn tuổi, tính cách kiềm d;đ/l/q;d chế không được tốt, đã đắc tội nhiều, hiện giờ bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, chuyện này tản ra đối với tất cả mọi người đều không tốt, có việc gì chúng ta ngồi xuống rồi cùng bàn bạc, hôm khác tôi và ba của Quý Thiếu Kiệt nhất định sẽ tự mình đến cửa bồi lễ.”

Chung Bang Lập dĩ nhiên là thuận theo bậc thang đi xuống, nhưng không quên nhìn hai con trai một cái, Chấn Thanh vội nói, “Ba, người đi đi. Con và Chấn Văn cùng ở lại đây chờ.”

Lúc này, cả bản thân Chấn Văn và Chấn Thanh cũng chật vật không chịu nổi, trên mặt sưng sưng hồng hồng, khóe miệng rướm máu, quần áo không chỉnh tề, thái độ ngọc phụ lâm phong trong sáng đã bị Quý Thiếu Kiệt đá bay đi đâu mất rồi.

Sau khi ông cụ Quý phát xong hiệu lệnh, trực tiếp đi mở cửa phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt ra.

Lúc này, văn phòng của Quý Thiếu Kiệt giống như là cô dâu mới vậy, là chỗ đặc biệt thần bí. Đa số mọi người cũng đều không biết bên trong chưa đựng thần tiên gì, không ít người đều duỗi thẳng cổ nhìn vào trong qua khe cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui