Cưng Chiều Vô Hạn

"Nếu như có thể lựa chọn, anh cũng không muốn làm cho em khổ sở."

Chung Tĩnh Ngôn mơ hồ không nghe rõ lời anh nói, nhưng mà, giọng nói của anh và ánh sáng trong ánh mắt có một chút khác biệt gì đó, khiến cho lòng của Chung Tĩnh Ngôn bỗng nhiên trở nên mềm mại, mềm mại đến chua xót, không biết vì sao, giống như muốn rơi nước mắt.

Anh mạnh mẽ hôn cô, không kéo lưỡi cô qua mút như trong quá khứ, mà ngược lại là nhét đầu lưỡi to của anh qua, lấp đầy miệng cô, hung ác dây dưa, thăm dò sâu vào trong cổ họng, giống như muốn đưa thẳng bản thân mình vào trong lòng cô, nịnh cô, yêu cầu thể nghiệm, an ủi và thương yêu.

Anh hôn trầm lặng khác thường, nhưng nụ cái hôn này, lại rõ ràng mang theo một mùi vị khổ sở.

Cổ họng cô muốn nôn, cực kỳ khó chịu, bị anh lấp kín chặt chẽ như vậy, gần như không cách nào hô hấp.

Khẽ nâng đôi mắt nhuộm nước, cô kinh ngạc phát hiện, người đàn ông này, anh thế nhưng nhắm hai mắt lại.

Là cô hoảng hốt sao? Những khi hôn cô, khi cùng cô làm, thậm chí là trong một khắc cao trào, cho tới bây giờ anh đều không chịu nhắm mắt lại.

Anh luôn thích trơ mắt nhìn cô run rẩy dưới thân mình.

Cặp mắt kia, lúc nào cũng giống như có thể nắm tất cả trong tay, cao cao tại thượng, không ai bì nổi, không bao giờ yếu thế, để cô sinh thì sinh, để cô chết thì chết, nhưng mà, giờ khắc này, Quý Thiếu Kiệt nhắm mắt lại có vẻ. . . . . . Mềm yếu như thế.

Thế giới đột nhiên cực kỳ an tĩnh, chỉ còn lại đôi mắt nhắm lại này.

Lòng của Chung Tĩnh Ngôn, đau đớn không cách nào giải thích được, nước mắt tràn mi.

Bởi vì trên người cô có lưu lại dấu vết của người khác nên anh mới khổ sở sao?

Nước mắt mặn chát chảy vào miệng của hai người, Quý Thiếu Kiệt thoáng ngừng, Chung Tĩnh Ngôn lại bắt đầu từ từ đáp lại, lần đầu tiên, chủ động ngậm hút đầu lưỡi thô mềm anh đưa qua, thử dùng làn môi bao bọc, dùng đầu lưỡi liếm liếm.

Phản ứng của cô làm anh mở mắt, hai người đối diện nhau trong khoảng cách gần như vậy, ánh mắt giằng co.

Tại sao có người mở mắt, lại có thế dấu diếm được tâm tình? Cô nhìn không hiểu anh, cảm giác vừa rồi giống như yếu đuối.

Cô chỉ có thể lẳng lặng thể nghiệm mùi vị của anh. Thì ra là, anh ấm áp như thế, mang theo một ít trong sạch vừa phải.

"Em khóc?" Anh thoáng rời khỏi môi của cô, đã sớm khôi phục vương giả cao ngạo.

"Không có, không có." Cô phủ nhận, nhưng tâm tình đều viết ở trên mặt, cô còn không hiểu được che giấu.

Anh hôn lên nước mắt trên mặt cô, giống như hiểu rõ cô, "Đừng khóc, cô bé ngốc." Giọng nói anh trầm thấp đậm đà, giống như thở dài, "Anh nên làm như thế nào với em đây? Lúc nào thì, em mới có thể chân chính lớn lên, hiểu được tình thân khác nhau. . . . . ."

Ngực bị một cây búa nhỏ vô hình đánh trúng. Tình thân. . . . . . Không phải mỗi ngày mọi người đều nói thân ái à, chẳng lẽ tình thân không phải cũng giống vậy sao?

Đầu nhỏ của cô vẫn còn ở u mê, ánh sáng trước mắt trở nên tối đen, bóng dáng của anh im hơi lặng tiếng chụp xuống, lần nữa hôn lên môi cô.

Dần dần, khi trong ánh mắt anh, cô lần nữa nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ, bắt đầu mơ hồ than nhẹ.

Đôi chân mềm mại của cô lộ ngoài không khí trong thời gian dài, làm cô cảm thấy lo lắng và xao động, trong ngực và bụng có cảm giác gì đó dần dần tăng lên, vừa giống như trống không lại vừa giống như đau nhói.

Từ góc độ của anh nhìn sang, cô ngửa cần cổ trắng mịn lắc lắc, nước miếng trong suốt uốn lượn chảy xuống, hai con thỏ non mềm trẻ tuổi vểnh lên, giống như chứa đầy nước, tràn đầy săn chắt, phập phồng kịch liệt, chỉ đợi hai ngón tay anh bóp một cái, sẽ lập tức có cái gì đó phun ra.

Hai cái đường cong bắp chân đẹp đẽ được bao bọc trong tất chân màu đen, vô lực treo ở trên khuỷu tay, anh có thể suy ra, bên trong hai đôi ủng ngắn, những ngón chân mềm mại như hạt bắp đã co lại.

Dù ở thời điểm nào, thân thể của cô cũng xinh đẹp rung động lòng người, vòng eo rất nhỏ, ngực và mông lại rất lớn, giống như đồ sứ quý báu nào đó, xinh đẹp, dễ vỡ.

Bốn năm rồi, thân thể này, anh đã chiếm cứ vô số lần, hết lần này đến lần khác lại càng thêm mê luyến.

Ánh mắt của anh dời lên kính đen trên tường, nơi đó, chỗ riêng tư nhẵn bóng của cô gái, không hề phòng bị mà mở rộng ra, giờ phút này, bởi vì động tình, mà giống như cánh bướm, đã bắt đầu ngọa nguậy khẽ mở ra.

Vô cùng xin đẹp và me hoặc lòng người, đời này anh nhìn mãi cũng không ngán.

Anh hứng khởi trêu chọc trêu chọc dục vọng, đưa hai ngón tay thon dài ra, đẩy hai cánh bướm mỏng manh ra hai bên, cái miệng nhỏ ẩn núp của cánh bướm đáng thương hít hít, hai ngón tay anh căng lớn, lại căng lớn thêm chút nữa, miệng bướm rốt cuộc bị lột toét ra rồi, giống như cái miệng nhỏ của em bé không có răng gào khóc kêu lên, vội vàng muốn nuốt cái gì đó vào.

Hai ngón tay căng lớn lại nhanh chóng lùi về, hai cánh bướm không ngừng khép mở, trong không khí truyền đến tiếng "Tách tách" mang theo nước lay động.

Chung Tĩnh Ngôn cảm giác phía dưới của mình giống như hộp gió(hình ảnh minh họa) đang mở ra, không ngừng có không khí tràn vào trong, dáng vẻ giống như đang ngồi trong phòng trống, trừ gió, hai bàn tay trắng, thì tất cả đều trống không, hận không thể lập tức có cái gì đó lấp vào.

Cô cọ xát trên đầu vai anh, không nói gì thúc giục.

Giờ phút này, cô đã quên người nào đang đứng ở ngoài cửa, quên bản thân mình đang ở chỗ nào. Quý Thiếu Kiệt nhìn cảnh tượng do một tay mình chế tạo nên, ngón tay chính xác nhấn vào bên trên forum le.quy/don cái khe hạt châu hồng hồng diễm diễm, —— anh hiểu rất rõ sự hưng phấn của cô ở điểm nào, nhìn xem, chỉ cần vân vê một cái, hạt châu này liền sưng lớn, hai cánh bướm sống này mở ra đến mức lớn nhất, lại vê thêm thêm tí nữa —— "Ưm ~. . . . . ." Cô liền nâng cao thân thể nhỏ bé kêu thành tiếng.

Tiếng ngâm mềm mại của cô, lại không giống người khác, âm cuối kéo ra thật dài, chừng vài giây, cực kỳ giống với con mèo nhỏ có móng vuốt nhọn, quấy nhiễu tâm can người ta ngứa ngáy.

Chung Chấn Văn đứng bên ngoài hai cánh cửa, mà anh cùng với cô, nhốt trong một toilet chật hẹp. Tình cảnh này, càng tăng thêm hứng thú.

Đầu ngón tay anh di chuyển xuống phía dưới, trượt thẳng vào trong cánh bướm đã sớm ướt nhẹp của cô, quá nhiều nước, chia hoa rẽ liễu*, thấm đẫm ngón tay trơn bóng. Với kỹ xảo như đang trình diễn‘Trò chơi của sóng’ trong tác phẩm ‘Biển cả’ của Debussy, ấn vào từng phát từng phát, rồi lại như không có quy luật, có lúc ấn vào trên miệng cánh bướm, có lúc lại ấn vào trên cánh bướm, có khi lại ấn vào bên trên hạt châu, quả thật so với cù lét còn dày vò người ta hơn.

[*]: thành ngữ mô tả một tư thế người phụ nữ đi bộ đẹp.

Đó là nơi mẫn cảm biết bao nhiều chứ, làm sao có thể vượt qua được trêu chọc cao siêu như vậy? Huống chi, nơi đó đã hơn tháng không có ai ghé thăm, chân của Chung Tĩnh Ngôn cũng thẳng băng rồi, vòng eo nhỏ ưỡn ra một cái, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, nước miếng chảy tràn khắp nơi, dòng điện tê dại xông thẳng ra từng lỗ chân lông.

Hai cánh bướm khép mở lặp đi lặp lại, đã sớm ủ ra mật hoa ngọt ngào tinh khiết nhất trong thân thể cô, chỉ đợi người may mắn đến thưởng thức. Nhưng đầu ngón tay nóng ấm của anh lại ngừng lại. Ở bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Thích không?"

Quả thật muốn giết chết cô mà, thế nhưng anh vẫn còn nói nhảm.

Chung Tĩnh Ngôn gấp gáp không thể chờ nâng mông lên, tay nhỏ bé trực tiếp sờ soạn khóa quần của anh, kéo ra, lột quần lót xuống, gần như nín thở chờ đợi cảm giác căn chặt tràn đầy, nhưng mà lại —— không đụng tới cây gậy cứng rắn khổng lồ mà cô muốn bung ra.

Cô nghi ngờ nhìn vào đôi mắt của anh, nơi đó, cảm xúc cô nhìn không hiểu bắt đầu khởi động.

"Em thích, đúng không?" Anh lần nữa thấp giọng hỏi.

Ánh mắt của anh, vẫn bá đạo trước sau như một không thể xuyên thủng, nhưng mà, cặp mắt xanh thăm thẳm của anh, như màn trời gió mưa tiến đến phía trước, tại sao mang theo vẻ đau thương không thể nghịch chuyển. . . . . .

Cô đột nhiên cứng lại. Có mấy giây không thể hô hấp, rõ ràng thân thể đang trong thời khắc hưng phấn nhất, lại đồng thời dâng lên bi thương không giải thích được. . . . . .

"Cô bé ngốc của anh, người bây giờ em yêu là anh, đến khi nào em mới bằng lòng thừa nhận?" Giọng nói trầm thấp của anh giống như thôi miên.

"Không. . . . . ."

Anh quá tự cho là đúng rồi! Cô liền phủ nhận theo bản năng!

Thế nhưng anh lại kịp thời dùng tay ngăn cản cô.

Tay anh cực nhanh tiến vào trong thân thể cô, chính xác tìm được vật thô ráp nhô ra, dùng sức.

Giống như nhận được cái búng tay của nhà ảo thuật, trong nháy mắt cô cười khanh khách, đối với cự vật dưới thân, ngón tay của anh tồn tại càng thêm tà ác, nó lại nâng lên, biến đổi góc độ hành hạ. . . . . .

Chung Tĩnh Ngôn cắn cổ áo của anh, mắt cũng thẳng, toàn bộ cảm giác chỉ tập vào hai ngón tay này.

Anh chợt ngừng lại, "Lúc nào thì, em mới có thể hiểu, ai là người thân của em, ai là người em yêu?"

Cô có 0. 01 giây hồi hồn, thế nhưng anh lại bắt đầu bình tĩnh tăng lực, giống như chơi trò chơi 123 người đầu gỗ, quy tắc do anh định. Cô không thể chọn, chỉ có thể lần nữa bị lạc, ngã vào trong huyễn tượng do anh tạo.

Tiếng nước chảy tách tách, vang lên càng ngày càng dày đặc, tách tách tách. . . . . .

Đột nhiên toàn thân cô căng thẳng, khoảng khắc tốt đẹp nhất rốt cuộc lại tới, sáng chói như cô mong đợi.

Thật lâu sau, khi cô trở lại vị trí cũ trên bả vai anh, ánh mắt anh như lưới, dịu dàng bảo bọc cô. . . . . .

Cô hậu tri hậu giác ý thức được anh khác thường, tay nhỏ bé thăm dò xuống đụng vào, nơi đó cứng rắn, nhưng vì sao. . . . . .

Cô trở tay bám vào sau gáy rắn chắt của anh, chỉ lấy mông mềm mại vặn vẹo uốn éo ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đỏ, sóng mắt giàn giụa.

"Nhóc con, còn chưa ăn no? Em hãy tự đến đi, nó mệt mỏi."

Vẻ mặt của anh cười như không cười, dĩ nhiên sẽ không nói cho cô biết, từ khi biết tin cô trở về nước, anh liền vội vàng làm việc, nghĩ muốn ở cùng cô, cho đến tối hôm qua, anh giữ dưới lầu nhà họ Chung cả đêm, cho đến bây giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng.

Một lần cuối cùng đi! Chung Tĩnh Ngôn nghĩ, điên cuồng một lần cuối cùng, cho anh đầy đủ nhất. Về sau, sẽ không dây dưa với anh như vậy nữa.

Ôm tâm tình phức tạp, cô xoay người, nửa bước qua trên người của anh, bàn tay nhỏ bé run rẩy cây vật cứng này dậy, —— mặc kệ có qua bao nhiêu lần, nó khổng lồ, lực lượng của nó, vẫn làm người ta giật mình và khủng hoảng.

Cắn môi, cô nhẹ nắm lên, nó bắt đầu giống như là nửa ngủ nửa tỉnh, bị cô nắm chặt, lập tức liền có phản ứng, giống như một con chim lớn thức giấc, xúc cảm cực kì lạ thường. Cô nháy mắt, hơi đỏ mặt nhẹ nhàng tuột xuống, chim lớn bị đánh thức, nổi giận, gân xanh trồi lên.

Cô vừa hoảng sợ, vừa đỡ đầu chim lớn, đưa vào thân. . . . . .

A. . . . . .

A. . . . . .

Hai người đồng thời rên rỉ ra tiếng.

Đây là cảm giác gì? Giống như trở về nơi Viễn Cổ, thế gian chỉ có hai người bọn họ, mỗi một tấc da trên thân thể đều tại vì chỗ hấp dẫn trí mạng đó gào thét.

Xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình, cây gậy cường tráng dọa người chỉ vào một nửa, cô liền không dám ngồi xuống nữa, nhưng chỉ có như vậy, đã trướng đến muốn nổ tung rồi.

"Bảo bối ngoan, ngồi xuống, nhanh!" Anh nắm vai cô, thở hổn hển ra lệnh.

Chung Tĩnh Ngôn không nhịn được ngửa đầu, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào thật nhỏ. Cô không dám cứ như vậy mà ngồi xuống, . . . . . .

"Lạc Lạc, em làm sao rồi hả?" Chung Chấn Văn ở bên ngoài đợi có chút nóng nảy, không nhịn được gõ cửa hỏi.

Gần như đồng thời, cô bị anh mạnh mẽ đè xuống.

Quá sâu! Đỉnh đầu chim tròn lớn tiến thẳng vào trong miệng bướm yếu ớt.

"Ngôn Ngôn, em chỉ có thể là của anh. Em phải là của anh." Cây chày tiến thẳng vào khu cấm non mềm khó có thể tưởng tượng, Quý Thiếu Kiệt gầm nhẹ.

Người đàn ông sảng khoái ngất trời, Chung Tĩnh Ngôn lại đau đến nói không ra lời, đầu chống đỡ trên trán anh hít thở không khí.

Anh một khắc cũng không chờ được nữa rồi, hai cánh tay nâng chân của cô lên, nâng cô động. Cô lại đè xuống bờ vai của anh run lẩy bẩy. Bắp đùi di chuyển về phía trước, bản thân cố gắng —— lần này, là cô muốn cho anh.

Anh mừng rỡ do cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô, cánh bướm nhỏ này, bị anh chen vào nên phải lật mở ra ngoài, như muốn bay lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui