“Áy, thư ký Trương, đừng cúp, ngàn vạn lần đừng cúp!”
Tiếp tân kinh hô.
Trận ồn ào này đã hấp dẫn chú ý của Lục Tư Tước, Lục Tư Tước mở mắt ra nhìn thư ký Trương, sau đó im lặng đưa tay mở loa ngoài của điện thoại.
Thư ký Trương không thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa: “Trước tiên phải biết rõ đó là người nào.”
“Thư ký Trương, là một đứa bé trai, khoảng chừng ba tuổi…” Tiếp tân sắp khóc: “Tôi thấy nó mềm mại vô hại…”
Bởi vì đang mở loa, nên âm thanh không gì sánh được rõ ràng truyền đến tai Lục Tư Tước, tay phải đang cầm bút máy của Lục Tư Tước nhanh chóng dừng một chút, trong tròng mắt thâm trầm lóe lên chút gì, sau đó ông đứng dậy, ra phòng làm việc.
Thư ký Trương nhanh chóng để điện thoại xuống, đuổi theo.
Dưới lầu rốt cuộc là ai?
Một thằng nhóc ba tuổi lại để sếp lớn tự mình đi xuống nghênh đón, đây thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.
Lục Tư Tước mang theo thư ký Trương đi xuống đại sảnh dưới lầu, rất xa ông đã thấy Tiểu Bì Bì, Tiểu Bì Bì ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, đang đọc báo.
Nghe được tiếng bước chân, Tiểu Bì Bì nâng lên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lên, khi thấy Lục Tư Tước, cậu để tờ báo trong tay xuống, đứng lên, rất cung kính gọi một tiếng: “Hello ông nội, con tên là Tiểu Bì Bì, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn ạ…”
Thư ký Trương phía sau khiếp sợ há to miệng, ông cái gì nội cơ? Không phải chỉ có một Lục tiểu thái tử gia sao? Tự: dưng ở đây nhảy ra một đứa vậy?
Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi trong điện thoại anh ta thiếu chút nữa từ chối tiểu thái gia thình lình nhô ra này, thư ký Trương liền toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Trách không được… Trách không được sếp lớn lại đích thân nghênh tiếp.
Lục Tư Tước đã đoán được đứa cháu trai khác của ông sẽ tới, ông nhắc chân dài đi tới trước mặt Tiểu Bì Bì, sau đó giơ lên bàn tay to xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Bì Bì: “Bì Bì, sao con tìm đến cửa ông?”
Tiểu Bì Bì lộ ra nụ cười thiên chân vô tà: “Con tình cờ đi ngang qua, tiện thể sang thăm ông nội, con rất nhớ ông nội đó nha.”
Lục Tư Tước cong môi mỏng, trong tròng mắt bình tĩnh tràn ra ý cười thản nhiên, thằng cháu này của ông sợ rằng mặt ngoài có bao nhiêu ngây thơ vô tà, trong lòng liền có bấy nhiêu giảo hoạt phúc hắc.
*“A, ngày đó ở trong trung tâm thương mại không phải chúng ta đã giao thủ rồi sao? Lúc đó con ở ngay dưới mắt ông đưa bà nội con đi, sao lại không nhớ tới thăm ông nội?”
*..
Ông nội nói ngày nào cơ, ông nội nhớ nhằm rồi! Sao con không nhớ gì cả?” Tiểu Bì Bì gãi gãi cái đầu nhỏ của mình, giả vờ ngây ngốc.
Lục Tư Tước nở nụ cười.
Tiểu Bì Bì cũng cười theo.
Thư ký Trương sau lưng, sao anh ta có ảo giác một con cáo già cùng một con cáo nhỏ đang đánh thái cực vậy?
“Đi thôi, cùng ông nội lên lầu.” Lục Tư Tước dắt tay Tiểu Bì Bì, hai ông cháu cùng lên lầu.
Trong phòng làm việc tổng giám đóc.
Lục Tư Tước nhìn Tiểu Bì Bì: “Bì Bì, nói đi, hôm nay tới tìm ông là vì chuyện gì?”
Tiểu Bì Bì hai tay đút trong túi quần ngồi trên ghé sa lon: “Ông nội, kỳ thực ấy! Cũng không có chuyện gì, nhưng bây giờ chỉ có con và ông đây là hai người thanh tỉnh, những người khác đều rất hồ đồ, con hiện tại gặp phải một chút chuyện khó giải quyết, cần ông nội giúp chút ít ạ.”
Lục Tư Tước nhìn Tiểu Bì Bì “thanh tỉnh”, đại khái đoán được Bịch Sữa Nhỏ nhất định đã biết thân thế của mình, ông nhướng mày: “Chuyện nhỏ gì?”
“Mẹ con gặp chút phiền phức nhỏ.”
*Con muốn ông giúp mẹ con?”
*No.” Tiểu Bì Bì lắc đầu: “Mẹ có đứa con trai là con này, và anh cả là được, không cần ông nội xuất thủ.”.