“Lệ tổng, tưởng tượng luôn đẹp đẽ mà hiện thực tế thì tàn nhẫn, đêm nay Lâm Thủy Dao mời khách, mỗi người hai ngưu lang, chúc mừng cậu, trên đầu cậu cỏ xanh(*) mọc um tùm luôn rồi đấy.”
(*) Như đã từng giải thích, màu xanh lá cây bên Trung vốn ám chỉ bị cắm sừng, cỏ xanh là hình ảnh giống như mọc sừng.
“Vậy theo tớ được biết hơn hai mươi năm Liễu Anh Lạc đã cắm cho cậu cái sừng thật dài, hiện tại xem ra cái sừng đó còn chưa chặt đi nhỉ? Tớ còn nghe nói năm đó Liễu Anh Lạc trước khi đi đã từng cầm kéo hạ thủ xuống chỗ hiểm của cậu, lẽ nào từ nay về sau cậu đã không được nữa?”
Nói xong, Lệ Quân Mặc trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe tiếng tít tít, Lục Tư Tước trực tiếp kéo Lệ Quân Mặc vào danh sách đen..
Chiếc thuyền nhỏ tình đồng chí của hai người đàn ông cứ như vậy mà lật.
Tống Minh ngồi chỗ tài xế toàn bộ nghe hết tất cả, cái gọi là ma cuồng bảo vệ vợ, tiên sinh nhà ông cùng Lục tổng thực sự là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Người phụ nữ nhà mình đều ở bên ngoài mua vui, bọn họ còn có thể bảo vệ vợ mình được.
Thực sự là… ngây thơ!
Lệ Quân Mặc cởi cúc áo sơ mi, khuôn mặt tuần tú đã âm trầm có thể nặn ra nước, cái quái gì vậy Lâm Thủy Dao, bà dám đi mua vui, tìm ngưu lang, thực sự là tạo phản rồi!
Xem ra lần trước giáo huần còn chưa đủ thảm trọng!
Tống Minh ở trước mặt đã cảm thấy trên người tiên sinh tỏa ra sát khí, Lâm tiểu thư, cô tự cầu thêm nhiều phúc đi.
Hội sở XX.
Bà chủ vội vã chạy ra, lúc này xoát xoát xoát xoát, bốn chiếc xe Rolls-Royce đỉnh cấp ngừng lại.
Một nhóm hộ vệ áo đen xuống, bọn họ vọt vào trong hội sở, bao vây toàn bộ nơi đây.
Bà chủ chưa từng thấy qua chiến trận lớn như vậy, đã sợ đến hai chân run run.
Bà đã đắc tội đại nhân vật gì?
Lúc này Tống Minh kéo ra cửa sau xe, một dáng người anh tuần nhảy vào tầm nhìn, Lệ Quân Mặc tới.
Bà chủ nhìn về phía Lệ Quân Mặc, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, chất vải thượng đẳng được là nóng không còn chút nếp uốn, đã chứng tỏ ra thân phận cao quý của ông, ông đạp giày da cọ sáng đi ra, mỗi một bước đều chiết xạ ra ánh sáng sáng chói.
Trời ạ, thật là người đàn ông!
Mặt mũi này, thân thể này, giống như là siêu mẫu từ trên bục diễn đi xuống.
Quả thực còn lợi hại hơn một nghìn gấp trăm lần so với nhóm tiểu ca đẹp trai nhất của bà.
Bà chủ nhanh chóng chạy lên trước, ân cần nói: “Tiên sinh, chào ngài, ngài là tới nơi này vui chơi sao, tôi lập tức gọi các cô gái đẹp nhất đến phục vụ ngài, mặc cho ngài chọn.”
Lệ Quân Mặc nhàn nhạt liếc bà chủ, sau đó thấp giọng nói: “Đập tan nơi này.”
“Vâng, tiên sinh.”
Rằm rằm rằm, nhóm hộ vệ áo đen nhắc ghế bắt đầu đập phá quán.
Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, khách khứa, nhóm ngưu lang, các cô gái phục vụ đã sợ đến chạy trốn tứ phía, hiện trường loạn như nồi cháo heo.
Bà chủ hít một hơi lạnh, nhanh chóng chạy lên trước ngăn cản: “Đừng đập, tại sao muốn đập hội sở của tôi, dừng tay, các anh tất cả dừng tay cho tôi!”
Một hộ vệ áo đen trực tiếp đẩy bà chủ ngã trên mặt đất.
Bà chủ đau lòng đấm ngực dậm chân, vì sao, bà đến tột cùng đã làm sai điều gì?
Bước chân Lệ Quân Mặc không ngừng, ông trực tiếp quẹo vào khúc cua, đi trên hành lang, hỗn loạn sau lưng dường như không có một chút xíu quan hệ với ông.
“Tiên sinh, chính là phòng này.” Tống Minh chỉ vào một phòng rồi nói.
Lệ Quân Mặc nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, đây là phòng cao cấp nhất của hội sở này, nghe nói bà tìm hai tiểu ca giỏi nhất.
Ha, không có tiền trả nợ cho ông lại có tiền đi chơi trai.
Tống Minh lấy ra thẻ mở cửa, quét cửa phòng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lệ Quân Mặc nhắc chân dài đi vào, nhưng ông chỉ là đứng ở huyền quan chỗ, không thâm nhập..