Viền mắt trắng nõn của Tiểu Lục Thần Dịch nhanh chóng đỏ lên: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
“Ừ, mẹ biết, mẹ biết hết, mẹ cũng rất nhớ Dịch Dịch, nhưng ba năm nay mẹ ngã bệnh, vẫn luôn chữa bệnh, cho nên mẹ không về với con được.”
“Thật ạ?” Tiểu Lục Thần Dịch lộ ra vẻ ân cần lo lắng: “Mẹ, mẹ bị bệnh ở đâu, đã chữa khỏi chưa ạ?”
“Mẹ đã khỏe rồi, cho nên mẹ lập tức sẽ trở về thăm Dịch Dịch đó, Dịch Dịch phải biết rằng, mẹ không có không nhớ con, mẹ thương các con, rất thương rất thương, thương các con hơn cả sinh mệnh mình.”
Tiểu Lục Thần Dịch vươn tay ôm chặt lấy rồi Hạ Tịch Quán, cậu chôn khuôn mặt nhỏ trong lòng Hạ Tịch Quán, ngửi mùi hương mềm mại trên người mẹ.
Thực sự cậu sợ, sợ mẹ chỉ thích Bì Bì và Tinh Tinh, không thích cậu.
Nhưng bây giờ cậu đã biết, mẹ cũng rất thương cậu, rất thương rất thương.
“Hạ Tịch Quán, được chưa, tao đã cho mẹ con chúng mày thời gian rồi, hiện tại mày nên làm việc cho ta rồi.” Thượng Quan Mật Nhi không nhịn được thúc giục.
Hạ Tịch Quán buông lỏng ra Tiểu Lục Thần Dịch: “Dịch Dịch, con đừng sợ hãi, trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, mẹ xử lý xong liền đón con về nhà, có được không?”
“Dạ, mẹ đi đi.” Tiểu Lục Thần Dịch ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Tịch Quán đứng dậy, rời khỏi căn phòng này.
Thượng Quan Mật Nhi đóng cửa phòng lại, lúc này ả cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người mình, ả ngắng đầu liền tháy Tiểu Lục Thần Dịch đang nhìn ả.
Hiện tại Tiểu Lục Thần Dịch an tĩnh ngồi trên giường, không có chút hoảng loạn nào, cậu nhìn Thượng Quan Mật Nhi, ánh mắt bình tĩnh lạnh lẽo, có sự âm trầm và sắc bén không hợp độ tuổi này.
Thượng Quan Mật Nhi bị cái nhìn như thế chỉ cảm thấy tê cả da đầu, đứa con nít ba tuổi mới vừa rồi còn vùi trong lòng Hạ Tịch Quán làm nũng uất ức muốn ôm, vậy mà đột nhiên giống như biến thành một người khác, khiến ả sợ hãi.
Nghe nói Lục gia vị này tiểu thái tử gia là một biến thái IQ cao, Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên có một loại dự cảm rất xấu.
Hạ Tịch Quán nhìn Thượng Quan Mật Nhi: “Thượng Quan Mật Nhi, nói đi, mày muốn tao làm cái gì?”
Bởi vì chuyện lần trước ở hội nghị hàng năm, Thượng Quan Mật Nhi rất tức giận, Hạ Tịch Quán thật giả căn bản cũng không chơi nổi nữa, ả ngược lại cảm giác mình bị Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán đùa xoay vòng.
Ả không muốn lại bị động hứng đạn nữa, hiện tại ả phải nắm quyền chủ động.
“Rất đơn giản, tao có thể để mày mang Lục Tiểu Thái Tử bình an rời đi, thế nhưng, mày phải đưa Lục Hàn Đình đến trên giường tao, đêm nay tao muốn làm người phụ nữ của anh ấy!” Thượng Quan Mật Nhi đưa ra yêu cầu của mình.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run rẩy, kỳ thực cô đã đoán được bảy tám phần rồi.
“Sao hả Hạ Tịch Quán, mày không đành lòng? “Thượng Quan Mật Nhi nhướng mày.
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán rơi trên mặt Thượng Quan Mật Nhi: “Được, tao đồng ý.”
Thượng Quan Mật Nhi không ngờ Hạ Tịch Quán đáp ứng sảng khoái như vậy, chính ả cũng ngắn ra, ả nghi ngờ nhìn Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, chẳng lẽ mày lại có ý định quỷ quái gì, muốn tung chiêu à2”
Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng: “Thượng Quan Mật Nhi, dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, mày đã thịnh tình mời tao tới tham gia trò chơi này của mày, tao đây cũng chỉ có thể tòng mệnh, nhưng bây giờ mày lại hoài nghỉ, lẽ nào… mày không chơi nổi?”
“Ai nói tao không chơi nổi, Hạ Tịch Quán, chờ tao lên giường của Lục Hàn Đình, trở thành người phụ nữ của anh ấy rồi, mày cứ ở đấy chờ khóc đi!”
Khách sạn cao cấp, phòng tổng thống.
Hạ Tịch Quán lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn: “Tối nay, anh đến phòng em đi, 8806.”.