Thượng Quan Mật Nhi nhìn một nhà ba người đang đứng ở trước mặt ả, Lục Hàn Đình là người đàn ông đầu tiên phá được mị thuật Giao Nhân Tộc, anh phá vỡ trận ảo ảnh này.
“Ha, Hạ Tịch Quán, mày thắng rồi, hiện tại đương nhiên mày nói cái gì cũng đúng, nhớ lại khi trước mày từng thề như đinh đóng cột, mày dốc hết tất cả đánh cược một hồi thịnh thế với tao, mày đặt cược tất cả Lục Hàn Đình sẽ thăng.”
Lục Hàn Đình nghiêng mắt nhìn về phía Hạ Tịch Quán, tâm tư khẽ động, vươn bàn tay nắm bàn tay nhỏ mềm của cô: “Em đã từng cược như vậy?”
Hạ Tịch Quán cũng quay đầu, đôi mắt lóng lánh hướng về phía anh cười nhẹ: “Đúng vậy, đây là tiền đặt cược lớn nhất mà em từng chơi đó.”
“Em từng sợ không?”
Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa bao giờ, em biết, anh chưa bao giờ sẽ để em thua.”
Trái tim kiên nghị của Lục Hàn Đình nhất thời mềm thành nước, anh nắm thật chặt bàn tay cô, cũng không muốn buông ra thêm lần nào nữa.
Hạ Tịch Quán lại nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Năm đó tổ tiên Hoa Tây Châu và tổ tiên Lan Lâu bọn tao.
vốn là một cặp, hai người yêu nhau, chỉ tiếc tổ tiên Lan Lâu bọn tao vô cùng sắc bén rực rỡ, dần dần đè lại hào quang của tổ tiên Hoa Tây Châu, từ đó trở đi, trái tim của tổ tiên Hoa Tây Châu dần cách xa.”
“Tổ tiên Lan Lâu bọn tao cường đại đến không gì làm không được, nhưng tiếc là, bà ấy không hiểu thu phục khống chế đàn ông, cho nên một đoạn tình cảm kia đi đến đường cùng nguyên nhân trực tiếp cũng không phải là mị thuật Giao Nhân Tộc, mà là lòng người.
Lòng người đi ắt sẽ tan, tổ tiên Lan Lâu bọn tao đến khoảnh khắc xuôi tay mới đại khái hiểu được, bi ai lớn nhất của tình yêu là, tôi ở đây bày ra tương lai tốt đẹp của cả hai, nhưng anh đã Xoay người đi xa.”
Thượng Quan Mật Nhi kinh ngạc nhìn Hạ Tịch Quán, ả từng tại xem qua bức họa của tổ tiên Lan Lâu, hiện tại dung nhan tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán và tổ tiên Lan Lâu dần dàn chồng chất lên nhau.
Chỉ là, Hạ Tịch Quán so với tổ tiên Lan Lâu càng lả lướt càng mềm mại, cũng càng thêm thông tuệ.
Đàn ông mới là vũ khí lợi hại nhất trên đời này, phụ nữ phải biết cách khống chế đàn ông, để người đàn ông vì mình chinh chiến sa trường, mở mang bờ cõi.
Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên thầm sinh ra vài phần kính nễ với Hạ Tịch Quán.
“Quán Quán, chúng ta đi thôi.” Lục Hàn Đình mở miệng nói.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Tốt.”
Một nhà ba người xoay người, biến mắt trong tầm mắt.
Đi tới bên ngoài, Hạ Tịch Quán nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Hiện tại Thượng Quan Mật Nhi đã lọt lưới, nhưng Họa Phi đang lẩn trốn, em đoán bà ta chắc chắn trốn đến Giao Nhân Tộc rồi, như vậy cũng tốt, Giao Nhân Tộc biến mắt trăm năm, nên nổi lên mặt nước rồi.”
Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán, trong mặt mày anh tuần đầy tràn rồi dịu dàng cùng thương yêu, anh nhéo nhéo bàn tay nhỏ của cô: “Quán Quán, hiện tại hôn lễ vẫn còn tiếp tục, lẽ nào trong hôn lễ này, em không có gì khác muốn nói với anh à.”
Nói cái gì?
Hạ Tịch Quán bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, hiện tại Thượng Quan Mật Nhi lọt lưới, cuộc hôn lễ này cũng coi như thành công viên mãn rồi, nên kết thúc thôi.”
Cô nghĩ tới là, kết thúc cuộc hôn lễ này.
Lục Hàn Đình: “…”
Nhìn sắc mặt Lục Hàn Đình trở nên khó coi, Hạ Tịch Quán khẽ khựng lại: “Không phải em đã nói sai cái gì đấy chứ?”
Lục Hàn Đình lúc này buông lỏng tay của cô ra: “Em nói sai cái gì, nên nói lại thế nào, tự mình nghĩ đi.”
Nói xong, anh nhấc chân dài rời đi.
Nhìn bóng lưng cao ngắt ấy, Hạ Tịch Quán: “…”
Người đàn ông này cũng quá âm tình bắt định! Cô đến tột cùng đắc tội anh ở đâu nữa?
Lúc này Tiểu Lục Thần Dịch bên cạnh thán phục ra tiếng: “Oa, mẹ, mẹ mau nhìn, bộ giá y đó đẹp quá.”
Giá y?.