Hạ Tịch Quán gửi một tin WeChat – Các cục cưng, ngày mai mẹ phải đi xa nhà, có nhiệm vụ giao cho các con.
Tiểu Lục Thần Dịch trả lời- Dạ?
Tiểu Bì Bì gửi gói biểu cảm, là gương mặt với dấu chấm hỏi.
Tiểu Tinh Tinh gửi voice chat – Mẹ, mời nói.
Hạ Tịch Quán – Dịch Dịch, mẹ không ở đây máy ngày này, bà bác Nhân Nhân của con liền giao cho con, bà bác Nhân Nhân rất thương con, con phải bảo vệ bà bác chu toàn nhé.
Tiểu Lục Thần Dịch – OK ạ.
Hạ Tịch Quán – Bì Bì, con từ nhỏ là bà nội nuôi lớn, bà nội thương con nhát, nếu có tình huống gì đột phát, bảo vệ tốt bà nội của con.
Tiểu Bì Bì gửi biểu tượng mãnh nam gật đầu.
Tiểu Tinh Tinh gấp gáp – Mẹ mẹ ơi, hai anh đều có nhiệm vụ, vậy nhiệm vụ của con thì sao?
Hạ Tịch Quán – Tinh Tinh, con chăm sóc chính mình thật tốt là được.
Tiểu Tinh Tinh – Hứ, không vui, mẹ coi khinh người ta!
Hạ Tịch Quán câu môi cười – Các cục cưng, đây là lần đầu tiên mẹ đi xa nhà, mẹ đi rôi, nơi này liên giao cho các con, các con nhất định phải bảo vệ nhà mình, chờ mẹ trở về nhét
Liễu Anh Lạc bị Lục Tư Tước mang đi, chiếc xe phóng nhanh trên đường.
Bầu không khí trên xe hết sức kiềm nén, Liễu Anh Lạc nghiêng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, Lục Tư Tước đặt bàn tay to trên tay lái, gương mặt góc cạnh cũng không có tâm tình gì lớn, chỉ là mi tâm rất trầm, hiện ra vài phần lạnh lẽo.
Liễu Anh Lạc biết Lục Tư Tước không hề máu lạnh như bên ngoài, ông rất thương cô em gái Lục Nhân Nhân, năm đó Lục Nhân Nhân xảy ra chuyện, ông làm sao không đau?
“Nhân Nhân nói với anh cái gì?” Liễu Anh Lạc mở miệng phá vỡ im lặng.
Lục Tư Tước nhìn một chút ngoài cửa sổ, mặt không chút thay đổi nói: “Nhân Nhân nói gì với tôi lẽ nào em không đoán được, hà tất phải hỏi?”
Sắc mặt Liễu Anh Lạc trắng nhợt: “Lục Tư Tước, dù tôi giải thích với anh bao nhiêu lần, anh mãi mãi cũng không tin tôi, tôi không hề quen biết Quan Tử Long, trước đó tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với anh ta…”
“Em muốn thể hiện cái gì?” Lục Tư Tước trực tiếp cắt lời bà, ông châm chọc cười lạnh: “Em muốn nói em vô tội, Quan Tử Long thích em là chuyện của anh ta, mà em chỉ là nguồn gốc gây ra tội lỗi thôi?”
Liễu Anh Lạc cuộn tròn ngón tay, lúc này bên tai lại truyền tới tiếng nói sắc bén của Lục Tư Tước: “Sao không nói nữa, Liễu Anh Lạc, tôi ghét nhất sự im lặng của em, tôi có thể cho em cơ hội giải thích, em nên giải thích một chút năm đó video giám sát đã xảy ra chuyện gì, vì sao em chủ động tìm tới Quan Tử Long, vì sao vào phòng Nhân Nhân, vì sao cùng Quan Tử Long lăn giường với nhau?”
Mấy câu hỏi này không phải Lục Tư Tước lần đầu tiên hỏi, Liễu Anh Lạc vẫn giống như trước hết đường chối cãi, bởi vì bà không giải thích được.
Năm đó bà cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngày đó là sinh nhật Lục Nhân Nhân, Lục Tư Tước mang bà trở về Lục gia đại trạch ăn cơm chiều, lúc đi trên đường bà cũng cảm giác thân thể rất không thoải mái, sau đó chuyện gì xảy ra bà hoàn toàn không biết gì cả, đợi lúc bà thức thời người đã ở trên giường, còn cùng Quan Tử Long quấn quít lấy nhau.
Bà cũng xem qua đoạn video giám sát kia, nhìn chính mình trong video đi tìm Quan Tử Long, còn tự chủ động đi vào phòng Lục Nhân Nhân, bà đã chấn kinh nói không ra lời, bà đối với máy chuyện này không hề có án tượng.
Thế nhưng trong video đúng là mình, những việc này đều là bà làm.
Bà cùng Quan Tử Long không hề quen biết, trước đây bà chỉ biết là Quan Tử Long là chồng của em gái chồng bà, bà và Quan Tử Long cũng không nói chuyện nhiều..