Hiện tại người đứng sau kia sẽ động thủ với Lục Nhân Nhân, Liễu Chiêu Đệ hết sức kinh hãi, bà ta sợ lúc này quá kinh động, chính mình không thể thoát thân.
Liễu Chiêu Đệ lại gửi một tin – tôi không muốn bị lộ.
“Ting” một tiếng – yên tâm, một mũi tên trúng hai con nhạn, ngoại trừ Lục Nhân Nhân, còn có thể thay cô diệt trừ Liễu Anh Lạc.
Diệt trừ Liễu Anh Lạc?
Trong nháy mắt Liễu Chiêu Đệ liền động lòng, bà ta quá hận Liễu Anh Lạc, bởi vì Liễu Anh Lạc đoạt đi tất cả của bà ta, đã sinh Chiêu Đễ hà cớ gì sinh thêm Anh Lạc, nếu như trên cái thế giới này không có Liễu Anh Lạc thì tốt biết bao nhiêu.
Hiện tại tâm nguyện lớn nhất của bà ta sắp thực hiện, hai mắt Liễu Chiêu Đệ nhất thời sáng lên, hiểm ác và tham lam nuốt chửng tất cả con người bà ta.
Liễu Chiêu Đệ đạp giày cao gót vênh váo hồng hách rời đi.
Liễu Anh Lạc chậm rãi mở mắt ra, bà mờ mịt nhìn chung quanh, hiện tại bà đang ở đâu?
Bà vẫn còn ở trong biệt thự Lục Tư Tước, nơi này là phòng cho khách.
Hiện tại đã là sáng sớm hôm sau rồi, bên ngoài ánh ban mai sáng chói xuyên qua cửa sổ tiến đến, chiếu sáng một phòng ấm áp.
Bà tại sao lại ngủ ở chỗ này?
Liễu Anh Lạc mơ mơ màng màng ngồi dậy, lúc này bà cảm giác trên người đau nhức không ngót, như là bị bánh xe nghiền ép lên.
Loại cảm giác này cũng không xa lạ, lần trước mộng xuân xong bà cũng có cảm giác này, Liễu Anh Lạc là người từng trải, bà đương nhiên biết loại cảm giác này ý vị như: thế nào.
Liễu Anh Lạc nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, Lục Tư Tước vào phòng bà, cởi quần áo của bà, sau đó…
Giấc mơ kia quá chân thực, lần đầu tiên mơ giấc mơ đó bà còn có chút không xác định, lần thứ hai lại mơ, bà liền chắc chắn có kỳ hoặc.
Dù sao, nhân phẩm của Lục Tư Tước ở nơi nào, ông còn rât lưu manh, đôi với bà chuyện gì cũng làm được.
Bà nhớ kỹ tối hôm qua bà uống một ly trà, có phải Lục Tư Tước sai người bỏ thuốc trong ly trà đó, sau đó làm vậy với bà không….
Liễu Anh Lạc hết sức tức giận, bà phải tìm ông hỏi rõ, néu như ông thực sự làm vậy với bà, thì quá là… mặt người dạ thú!
Liễu Anh Lạc sau khi rửa mặt nhanh chóng ra cửa, bà không thấy Lục Tư Tước, nên mở miệng hỏi một người làm nữ: “Tiên sinh nhà cô đâu?”
“Hồi phu nhân, tiên sinh ở phòng ngủ.”
Liễu Anh Lạc đi đến phòng ngủ của ông, bà nổi giận đùng đùng tiến lên, bà còn đang suy nghĩ, lát nữa tiền vào bà sẽ hung hăng cho ông một bạt tai, nếu như ông còn tưởng là bà vẫn dễ bị bắt nạt như nhiều năm lúc trước, vậy ông hoàn toàn sai rồi.
Mới vừa đi tới bên cửa phòng ngủ, bước chân của Liễu Anh Lạc liền ngừng lại, bởi vì trong phòng ngủ ngoại trừ Lục Tư Tước, còn có người khác, hơn nữa còn là bác sĩ.
Bác sĩ mặc blouse trắng cung kính nói: “Lục tiên sinh, tôi mới vừa kiểm tra thân thể cho ngài, chỗ kia của ngài vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhát kéo trí mạng nhiều năm trước kia một thực sự thương tổn đến ngài, hiện tại chúng tôi lại nghiên cứu ra một loại thuốc mới, ngài ăn thử, xem hiệu quả như thế nào.”
Ngoài cửa Liễu Anh Lạc: “…
Bà vốn đang nồi giận đùng đùng, hiện tại cả người bị hãm lại, bà dường như đã quên một vấn đề rất trọng yếu, đó chính là – Lục Tư Tước “không được”!
Hiện tại bác sĩ tới rồi, rất rõ ràng nhiều năm như vậy ông một mực trị liệu, nhưng dường như không có hiệu quả gì.
Ông không được, đó cũng không cách nào xâm phạm bà, Liễu Anh Lạc nhất thời quẫn bách.
Vậy giấc mộng xuân kia của bà là cái gì?
Ông không làm, những giấc mộng xuân kia đều là bà tưởng tượng ra, bà vậy mà mơ làm tình với Lục Tư Tước, đã thế còn xông đến muốn tìm ông tính sổ.
Mặt của Liễu Anh Lạc thoắt cái cháy bừng, tính tình của bà vốn trong trẻo hay ngượng ngùng, hiện tại chỉ cảm thầy xấu hổ vô cùng, muốn tìm một cái hố để chui vào..