Bà chưa từng thấy qua đứa con kia, lúc đó bà tự tay mỏ bụng, đau đến toàn thân run run, con mới vừa lấy ra đã bị ông đoạt đi rồi, dù cho bà cầu xin thế nào, ông đều không chịu để cho bà liếc mắt nhìn con bà.
Đứa con kia chết, Liễu Chiêu Đệ nói đứa con kia bị ông vô tình ném vào trong thùng rác.
Nhớ tới đứa con kia, nét đỏ ửng trên mặt Liễu Anh Lạc toàn bộ lui xuống, trở nên tái nhọt, hổ thẹn, tự trách, thống khổ to lớn tràn vào tim, khiến cả trái tim bà đau đớn.
Liễu Anh Lạc cuộn tròn ngón tay, sau đó ngẳng đầu nhìn ông: “Lục Tư Tước, đứa con gái năm đó của tôi đâu, anh đưa nó đi đâu?”
Nhắc tới đề tài này, Lục Tư Tước mím đôi môi mỏng, ông nhớ tới năm đó bà cũng không biết nghe ai nói, nói ông vứt con trong thùng rác, đoạn thời gian đó trạng thái tinh thần bà đặc biệt kém, cả người hoảng loạn, ban đêm ông thức dậy, phát hiện bà không ngủ trong lòng ông, ông mở: đèn, phát hiện bà cuộn lại trong góc phòng, ở đó lật tìm thùng rác.
Bà đang tìm đứa con kia.
Lục Tư Tước chắc chắn sẽ không nói cho bà biết, kỳ thực năm đó bà sinh căn bản cũng không phải là con gái, mà là con trai Lục Tử Tiễn, cái này là nghiêm phạt với bà.
Cho dù có một ngày bà và Lục Tử Tiễn gặp nhau, ông cũng muốn hai mẹ con bọn họ không hề quen biết.
“Liễu Anh Lạc, em nhất định phải bàn chuyện này với anh sao, em biết rõ sẽ chọc anh tức giận, anh tức lên cũng chẳng chút nào tốt đối với em.”
Sắc mặt Liễu Anh Lạc rất tái nhọt, bà lạnh lùng nhìn Lục Tư Tước trước mặt: “Vậy chúng ta liền nói một chút chuyện tôi mang thai đi! Tôi không mang thai, không tin anh có thể tìm bác sĩ qua đây làm kiểm tra cho tôi.”
Lục Tư Tước chau mi tâm lại, sắc mặt trở nên âm u: “Liễu Anh Lạc, để em có bầu con anh lại làm em khó chịu đến thế sao?”
“Là ai nói cho anh biết tôi mang thai?” Liễu Anh Lạc hỏi.
Lục Tư Tước phát động đôi môi mỏng: “Hạ Tịch Quán nói.”
Quán Quán?
Liễu Anh Lạc đột nhiên hiểu ra toàn bộ, bà biết Quán Quán rốt cuộc đã gạt bà chuyện gì: “Lục Tư Tước, Quán Quán vì đưa lừa anh đến Đề Đô, nên mới đùa với anh mà thôi, tôi không mang thai, máy ngày trước Quán Quán mới vừa bắt mạch cho tôi, Quán Quán nói tôi nhiễm lạnh ban đêm nên chán ăn, Quán Quán mới kê cho tôi thuốc rồi, tôi vẫn luôn dùng, hiện tại đã tốt hơn nhiều, tôi vẫn câu nói kia, không tin anh có thể tìm bác sĩ làm kiểm tra cho tôi, có thai hay không thì biết liền.”
Lục Tư Tước rất nhanh cũng đã nhận ra điểm đáng ngờ của việc này, sắc mặt của ông”xoát” một cái toàn bộ lạnh xuống, ông rất có thể bị Hạ Tịch Quán lừa rồi!
*Người đâu!” Ông lên tiếng.
Rất nhanh bên ngoài liền truyền đến một tiếng nói thanh lệ, mang theo chút nịnh nọt: “Bác Lục, bác đang tìm con sao?”
Hạ Tịch Quán đang ở ngoài cửa.
Sắc mặt Lục Tư Tước đã rất khó chịu, ông nhìn chòng chọc Liễu Anh Lạc sau đó quát: “Cút đến cho tôi!”
Chốt cửa chuyền động, cửa phòng mở ra một khe cửa, Hạ Tịch Quán thò đầu nhỏ nhìn thoáng qua bên trong bên trong, ý kia là – sẽ không có cái gì ngượng ngùng không thể nhìn chứ ạ!?
Sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Tịch Quán rất rộng rãi đi đến, trong đôi mắt trong vắt của cô bà tràn đầy ý cười: “Bác Lục, bác tìm con ạ?”
“Cô cảm thấy thế nào?” Lục Tư Tước không trả lời mà hỏi lại.
Vì an toàn, Hạ Tịch Quán rất thành thực khẽ di chuyển, xích sang chỗ Liễu Anh Lạc, dời đến phía sau Liễu Anh Lạc, ý kia là – Bác Lục, đừng manh động, con có dì Anh Lạc bảo vệ đấy nhé.
“Ah, Bác Lục, là như vậy, con chỉ đùa chút với bác thôi ạ, kỳ thực dì Anh Lạc không mang thai ạ.”
Lục Tư Tước đột nhiên nheo lại cặp mắt u trầm kia, ông liếc Hạ Tịch Quán, ánh mắt rất có ý muốn giết người ta.
Con bé này giỏi, giỏi lắm, chuyến đến Đề Đô này nó tính một vòng lại một vòng, xoay quanh lẫn nhau, khiến ông xoay vòng vòng, ông Lục Tư Tước còn chưa từng bị người tính kế qua.
Trong lòng Lục Tư Tước có chút lo lắng thay cho con trai Lục Hàn Đình của mình, cũng không biết Lục Hàn Đình và cái đóa bạch liên hoa kia ở bên nhau thế nào, hiện tại Hạ Tịch Quán là cho anh thời gian, lười xuất thủ, một khi Hạ Tịch Quán xuất thủ, con ông và đóa bạch liên hoa kia chắc tan xác luôn mắt.
Nên làm gì đây?
Dù sao cũng là con dâu mình nhìn trúng, trong lòng mặc dù hận, nhưng cũng càng nhìn càng thuận mắt, Lục gia nhất định phải giao cho cô mới được.
“Diệp quản gia!” Lục Tư Tước thật lâu mới từ cổ của mình văng ra ba chữ..