Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Hạ Tịch Quán xoay người, trong đôi mắt sáng lóe ra vẻ thông tuệ mà sáng chói, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Chúng ta cũng không cần hỏi Lục tiên sinh, hỏi tâm phúc của Lục tiên sinh là được.”
Tình Nhi: “Công Chúa, người là chỉ… Sùng Văn?”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Không sai, chính là anh ta.”
Sùng Văn còn không biết nguy hiểm đang đến gần, anh ta hắt xì hơi một cái – thật kỳ quái, anh ta sao lại cảm thấy có người đang nhắm mũi tên lên người mình vậy nhỉ?
Sùng Văn tới, bị Tình Nhi gọi đến, hai người đi trên hành lang, Sùng Văn hỏi: “Tình Nhi cô nương, Hạ tiểu thư tìm tôi?”
“Đúng rồi, Công Chúa chúng tôi tìm anh.”
“Hạ tiểu thư vì sao tìm tôi chứ, chủ tử chúng tôi đã đặt xong khách sạn, vẫn đang chờ cùng Hạ tiểu thư ăn tối mà.”
Tình Nhi đẩy cửa phòng ra, giọng nói ngưng trọng nói: “Vậy chủ tử các anh đợi không được Công Chúa của tôi rồi, Công Chúa cái gì cũng biết cả rồi.”
Có ý gì?
Đã biết cái gì?
Sùng Văn nheo mắt, anh ta do dự đi vào trong phòng, chỉ thấy Hạ Tịch Quán đứng ở bên bàn làm việc, gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia lạnh lùng, dường như nồi giận.

“Hạ… Hạ tiểu thư, cô tìm tôi?” Sùng Văn trực giác không ồn.

Hạ Tịch Quán ngước mắt, hừ lạnh một tiếng: “Sùng Văn, tôi hỏi anh, chủ tử của anh và Trầm Tiểu Liên kia rốt cuộc quan hệ thế nào?”
“Quan hệ thế nào? Không có quan hệ gì mà!” Sùng Văn nhanh chóng nói.

.

đam mỹ hài
*Đều đến lúc này, anh lại vẫn gạt tôi, Sùng Văn, tự anh nhìn thử đây là cái gì!” Hạ Tịch Quán ném một túi hồ sơ được niêm phong lên trên bàn làm việc.

Bởi vì là hồ sơ đã dán kín, cho nên Sùng Văn nhìn không thấy bên trong, thế nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta chính là chuyện của chủ tử và Trầm Tiểu Liên đã bị Hạ tiểu thư tra ra rồi, anh ta nói rồi mà, giấy không thể gói được lửa, bị điều tra ra là chuyện sớm hay muộn.

“Đây là cái gì, tôi không hiểu ý của Hạ tiểu thư.” Sùng Văn ha hả cười vài tiếng.

Hạ Tịch Quán chỉ chỉ hồ sơ đã niêm phong: “Trên này ghi lại cặn kẽ câu chuyện cũ của Lục Hàn Đình và Trầm Tiểu Liên, kỳ thực tình cảm của Lục Hàn Đình đối với tôi, tôi chưa từng hoài nghỉ, tôi chỉ là tức giận anh ấy vì sao không nói cho tôi, lẽ nào anh ấy động lòng trắc ẩn gì với Trằm Tiểu Liên…”
“Hạ tiểu thư,” Sùng Văn cả kinh, nhanh chóng cắt đứt lời Hạ Tịch Quán: “Trời đất chứng giám, chủ tử của tôi luôn luôn chung tình với cô!”
“Vậy anh ấy tại sao muốn lừa gạt tôi, lẽ nào Trầm Tiểu Liên quan trọng với anh ấy đến thế?” Hạ Tịch Quán lúc này ép hỏi.

Sùng Văn bị ép liền nói: “Hạ tiểu thư, chủ tử chỉ là sợ cô suy nghĩ nhiều, Trầm Tiểu Liên là ngay lúc đó cứu chủ tử một mạng, chủ tử chỉ là nhớ ơn cứu mạng thôi…”
Sùng Văn đang nói đột nhiên hơi dừng lại, bởi vì anh ta phát hiện mình nói lỡ miệng, anh ta nhanh chóng nhìn sắc mặt Hạ Tịch Quán.

Chỉ thấy Hạ Tịch Quán ngừng lại, đôi mắt trong vắt rơi trên người anh ta, hàm chứa ý cười yêu kiều: “Sùng Văn, sao anh không nói tiếp, tôi còn đang chờ nghe Trầm Tiểu Liên này cứu chủ tử anh như thế nào đó, tạo nên một đoạn duyên phận này.”
*…” Sùng Văn thầm nghĩ không tốt, anh nhanh chóng cầm lên cái hồ sơ niêm phong kia ra, bên trong trống không, không có gì cả.

Nguy rồi, anh trúng kế!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui