Tình Nhi và người làm nữ đều lui xuống phía dưới, Lục Hàn Đình ở cạnh cửa sải bước đi tiền đến, trên người anh rơi xuống một tầng sương lạnh, đôi mắt thâm thúy rơi vào tắm hình trên tay Hạ Tịch Quán kia, lại chuyển qua khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô: “Quán Quán, em nghe anh giải thích, chuyện tuyệt đối không phải như em nghĩ.”
Đôi mắt đong đầy cả bể sao Hạ Tịch Quán, cô lại trừng mắt liếc anh một cái: “Ò? Lục tiên sinh, chuyện kia rốt cuộc như thế nào, anh giải thích thật tốt cho em.”
Lục Hàn Đình tưởng cô nổi giận, bây giờ cô quả thật có mắấy phần giận dữ, nhưng lại mềm mại nhiều hơn, ngược lại lộ ra vẻ quyến rũ câu người.
Lục Hàn Đình vươn tay, trực tiếp ôm lấy bờ hông mềm mại của Hạ Tịch Quán, kéo cô vào trong ngực mình: “Anh biết em đã biết chuyện cô gái kia rồi, anh đúng là đang tìm cô gái kia, nhưng anh đối với cô ấy chỉ có ân tình năm đó, không có nửa điểm tư tình, Quán Quán, anh giao trái tim cho em, bắt luận kẻ nào đều không thể tách được tình yêu của anh đối với em!”
Hạ Tịch Quán tại trong lòng anh ngẳắng khuôn mặt lớn chừng bàn tay, đôi mắt ươn ướt nhìn anh: “Lục tiên sinh, kỹ năng nói lời sến súa của anh gần đây thực sự là đột nhiên tăng mạnh, cũng bắt đầu buồn nôn rồi đó.”
Lục Hàn Đình nội tâm nói thầm – không phải, tốc độ anh nói sến làm làm sao mà đuỏi kịp tốc độ em phá án!
Lục Hàn Đình thật sự hy vọng cô gái trong lòng này có thể ngốc đi một chút, cô lại có thể khơi sự thật ra từ chỗ Sùng Văn, chỉ cần cô muốn biết, liền nhất định có thể biết.
Vừa rồi lúc anh lái xe tới thực sự là quá tháp thỏm, sợ cô hiểu lầm, những lời dỗ ngon dỗ ngọt này cũng nghĩ dài cả sớ, trong lòng tính toán làm như thế nào để dỗ cô.
Làm người đàn ông của Hạ Tịch Quán, chẳng những phải rất mạnh mẽ, ngay cả dỗ ngon dỗ ngọt tới cũng phải có chút tài năng!
Nhưng nhìn dáng vẻ cô mềm mại như nước bây giờ hình như không giống với trong tưởng tượng của anh, cô hình như không hề tức giận.
“Quán Quán, em không tức giận?” Lục Hàn Đình ngạc nhiên nhìn cô.
“Ai nói em không tức giận?” Hai tay Hạ Tịch Quán chống lên lồng ngực to lớn của anh, làm bộ đẩy anh ra: “Anh nói anh đối với cô gái năm đó chỉ có ân tình, không có tư tình, vậy em hỏi anh, nếu như anh nhìn thấy cô gái kia rồi, cô gái kia thấu hiểu lòng người như em, người gặp người thích, vậy anh thích cô ấy làm sao bây giờ?”
Lục Hàn Đình nhanh chóng nhíu lên mày kiếm: “Làm sao có thể? Cõi đời này Quán Quán chỉ có một, có lẽ sẽ có người rất giống với em, thế nhưng này đều đồ fake của em, em mới là độc nhất vô nhị.”
“..” Hạ Tịch Quán đã biết, anh đây là muốn nói lời sến sắm đến tận cùng.
“Quán Quán, đừng tức giận, nha?” Lục Hàn Đình vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non mềm của cô, tràn đầy sủng ái: “Cười với anh một cái.”
Hạ Tịch Quán đẩy anh một cái: “Đứng đắn một chút! Em có việc chính nói cho anh!”
“Anh không đứng đắn ở đâu chứ?” Lục Hàn Đình yêu thích không buông tay nhéo nhéo thắt lưng mềm của cô, sau đó thấp mắt phủ lên tai cô khàn giọng hỏi: “Quán Quán, bà dì của em hiện tại chắc cũng đi rồi ha! Không bằng tối nay…”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng che kín miệng anh, không cho anh lại nói lung tung: “Lục tiên sinh, em thật sự có chuyện cần phải nói với anh, cô gái năm đó không phải cứu anh sao, hiện tại em muốn anh dẫn em về chốn cũ, ah, đúng rồi, tiện đường mang theo Trầm Tiểu Liên đi.”
Cái gì?.
ngôn tình ngược
Lục Hàn Đình bị kìm hãm, anh là một cái người đàn ông rất cảnh giác, người phụ nữ của mình nhát định phải dụ dỗ, thế nhưng chút điểm khác thường cũng sẽ rất nhanh gợi nên hoài nghi của anh, anh không ngờ đến Hạ Tịch Quán sẽ đưa ra yêu cầu này, lại bảo anh mang cô trở lại chốn cũ.
Nhiều năm trước cô gái kia từng ở trong băng thiên tuyết địa cứu anh, hiện tại Hạ Tịch Quán muốn anh tự mình mang cô trở về chốn cũ, còn mang theo Trầm Tiểu Liên.
“Quán Quán, trong cái đầu nhỏ này của em lại bày mưu ma chước quỷ gì, chẳng lẽ… đang tính kế anh?”
“Lục tiên sinh, sao anh lại nói như thế?” Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, giả bộ không vui: “Nếu cô gái kia đối với anh quan trọng như vậy, thế thì em cũng muốn tham dự vào chuyện xưa của hai người, nhìn thử tràng cảnh năm đó, đúng lúc Trầm Tiểu Liên không phải nói cô ta cứu anh sao, vậy hãy để cô ta đồng hành, đến lúc đó phục hồi lại hình ảnh ngay lúc đó cho chúng ta nghe, một mũi tên trúng hai con nhạn.”.