“Đúng ha, tớ cũng không tin trọn đời chỉ yêu một người, đó là trong sách viết, đàn ông giỏi nhất là thay đổi, hôm nay yêu cậu, ngày mai sẽ yêu người khác.”
*Tớ thấy ban nãy hai mắt cô gái kia nhìn chú đó đều là sao, tràn đầy vẻ si mê sùng bái, tớ đã nói với cậu, đàn ông đều thích kiểu phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn như thế.”
“Có vài người phụ nữ tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở phương diện không gợi cảm, đàn ông ôm vào trong ngực đều lạnh như băng, giống như một khúc gỗ, loại phụ nữ dịu dàng hiểu chuyện ôm vào trong ngực thơm thơm mềm mềm, nếu cậu làm đàn ông cậu sẽ thích kiểu nào?”
Hai người phụ nữ kia đi ra toilet, càng lúc càng xa.
Liễu Anh Lạc cứng đờ trước đài rửa mặt, bà sao lại cảm giác vừa rồi kiểu người mà hai người phụ nữ kia nói chính là bà?
Tính cách bà trong trẻo lạnh lùng, còn bởi vì nguyên nhân thân thế, cũng không dám thổ lộ tình yêu của mình với Lục Tư Tước.
Hơn nữa, bà ở phương diện kia rất ngượng ngùng, không thoáng được, năm đó đối mặt với Lục Tư Tước huyết khí phương cương, dục vọng thịnh vượng, luôn không theo kịp nhịp điệu của ông.
Lục Tư Tước có phải hay không bởi vì… mấy nguyên nhân này nên đột nhiên buông tay bà, hiện tại Lý Ngọc đôi mươi xinh đẹp, còn có vẻ dịu dàng lấy lòng cùng vẻ si mê sùng bái mà đàn ông đều không còn cách nào cự tuyệt, nếu như bà là đàn ông, bà cũng sẽ tim rẽ hướng thích Lý Ngọc.
Mặt Liễu Anh Lạc trắng bệch, bà ngắng đầu nhìn chính mình trong gương, máy năm nay bà chưa bao giờ để ý đến tuổi của mình, hiện tại trong gương mình vẫn mỹ lệ rung động lòng người như cũ, thế nhưng so sánh với Lý Ngọc, bà đã già rồi.
Bà già thật rồi.
Lục Tư Tước cũng sẽ không thích bà.
Trái tim Liễu Anh Lạc trống rỗng, như là bị người khoét một khối, rất khó chịu.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm lần nữa bị đẩy ra, lại có người đi vào, lần này là người quen, Lý Ngọc tới.
Liễu Anh Lạc thấy được Lý Ngọc, bà nhanh chóng thu thập tâm tình mình, sau đó rút ra một tờ khăn giấy lau tay.
Lý Ngọc đã đi tới: “Lục phu nhân, chào bà, bà thấy tôi đi cùng Tư Tước, sẽ không để tâm chứ?”
Lý Ngọc nói lời này là mang theo đắc ý.
Liễu Anh Lạc cũng không muốn nói chuyện phiếm cùng Lý Ngọc này, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng rơi trên mặt Lý Ngọc: “Cô muốn nói gì với tôi2”
“Ah, kỳ thực cũng không có gì, chính là không muốn để cho Lục phu nhân hiểu lầm tôi, là Tư Tước nói tình cảm hai người đã tan vỡ, là quá khứ thức rồi, chẳng mấy chốc sẽ ly dị, cho nên tôi mới ở cùng Tư Tước.” Lý Ngọc khiêu khích lại vô tội nói, bộ dáng kia rất giống là tiểu tam ngây thơ vô tội.
Ông nói như vậy sao?
Ông nói với Lý Ngọc như vậy sao?
Bàn tay xuôi ở bên người Liễu Anh Lạc diết thành quyền, dùng sức hít sâu một hơi, nhưng, trái tim bà vẫn chua xót.
“Ông ấy nói cái gì chính là cái đó! Tôi đi.” Liễu Anh Lạc xoay người rời đi.
“Lục phu nhân, chờ một chút, kỳ thực tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo với bà, bà cảm thấy Tư Tước thế nào?
Dù sao tuổi tác của anh ấy cũng không trẻ, có phải anh ấy… có chút không hiểu phong tình?”
Không hiểu phong tình sao?
Liễu Anh Lạc nhanh chóng phủ nhận những lời này, ông nói đúng ra rất biết trêu chọc phụ nữ, hơn nữa còn là một kẻ… mặt người dạ thú.
Ham muốn của đàn ông cũng theo tuổi tác trưởng thành mà tăng dần, Lục Tư Tước đã đến đến độ tuổi quá thành thục, bà mới từ Lan Lâu Cổ Quốc trở về, ông liền bỏ thuốc bà, lấn chiếm bà..