Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Hiện tại thân thể Lâm Thủy Dao đều bị ông giữ trong lòng, bà cũng bất động, hưởng thụ ông chủ động phục vụ, nhưng bà tiếu mị trừng mắt nhìn: “Lệ tổng, nhìn bên mép tôi dính bơ, trong đầu anh có nồi lên hình ảnh đen tối gì đó không đấy?”
Mùi thơm trên người phụ nữ vẻ này không ngừng chui vào trong mũi ông, khăn trên tay ông hơi kìm hai cái trên bờ môi mềm mại của bà, môi đỏ nhanh chóng mắt đi huyết sắc, loại kích thích song trọng của thị giác và khứu giác này làm cho yết hầu Lệ Quân Mặc nhanh chóng bỗng trượt lên trượt xuống: “Lâm tiểu thư, cô nghĩ tôi suy nghĩ đen tối thế nào?”
Ông mặt ngoài vẫn là nghiêm chỉnh quân tử dáng dấp, Lâm Thủy Dao đột nhiên sinh tâm muốn trêu tức ông, dù sao bà đã sớm phát hiện, ông đặc biệt… không được thỏa mãn.

“Lệ tổng, anh thực sự không hề suy nghĩ bát cứ điều gì?”
Nói rồi Lâm Thủy Dao duỗi lưỡi liếm khóe môi mình một chút.

Bởi vì tay ông đặt ở đó, nên ông liền cảm tháy có thứ mềm mại chạm vào tay mình.

Ánh mắt Lệ Quân Mặc đột nhiên ám trầm đi, ông cũng không phải là boy ngây thơ nữa rồi, tuy cuộc đời ông chỉ có duy nhất một lần phong hoa tuyết nguyệt còn hay bị bạn thân Lục Tư Tước cười nhạo, nhưng tuổi tác sinh lý đã đến giai đoạn thành thục nhất inh, nên động tác vô cùng có tính ám chỉ kia của Lâm Thủy Dao làm cho trong mắt ông văng lên hoa lửa.

Ngón tay của ông đột nhiên dùng sức, nắm cằm bà, hạ giọng mắng: “Lâm Thủy Dao, cô là phụ nữ, đến tột cùng có biết cái gì gọi là thấy thẹn hay không!”
Lâm Thủy Dao nheo lại cặp mắt tiếu mị kia, chậc chậc, thật đúng là một ngụy quân tử đạo mạo nghiêm túc!
“Tôi còn tưởng rằng Lệ tổng chỉ thích phụ nữ không biết xấu hỗ ấy chứ.”
“Lâm Thủy Dao!”
Thấy ông dường như tức giận, Lâm Thủy Dao nhanh chóng thả mềm giọng nói dỗ ông: “Giận rồi? Đừng nóng giận nha, Lệ tổng… tú sắc khả xan* như thế, tôi không nhịn được muốn đùa giỡn Lệ tổng một cái đó nha.”
*Tú sắc khả xan: Nghĩa là màu sắc tinh tế có thể làm cho mọi người quên đi cơn đói.

Tả người phụ nữ có dung mạo hoặc cảnh rất đẹp.

Ở đây tả bác Mặc đẹp quá nên dì Dao không nhịn được muốn ăn.

*“Ngoan.” Lâm Thủy Dao giơ tay lên xoa xoa đầu của ông, giống như dỗ chó con.

Lệ Quân Mặc bị xoa đầu: “…
Lệ Quân Mặc kéo lại cổ tay trắng mảnh khảnh của bà, không vui nói: “Sờ đâu đấy?”
Cặp mắt Lâm Thủy Dao rất trong, như nước nhìn ông, còn giả vờ phong tình cắn đôi môi đỏ mọng: “Lệ tổng, anh muốn… tôi sờ chỗ nào của anh nha, tôi đều sờ.”
Tiểu yêu tinh này!
Lệ Quân Mặc tự cảm thấy mình vô cùng cắm dục, nhưng bây giờ cũng bị bà châm lên một thân hỏa.

Vừa lúc đó Lệ lão phu nhân lên lầu, thấy cảnh hai người lôi lôi kéo kéo, Lệ lão phu nhân nhanh chóng giơ tay che kín hai mắt của mình kêu lên: “OMG, ta không thấy gì cả, các con tiếp tục, tiếp tục đi!”
*…” Lệ Quân Mặc nhanh chóng buông lỏng Lâm Thủy Dao ra.

Lâm Thủy Dao thẹn thùng: “Mẹ.”
Lệ lão phu nhân đã chuẩn bị đi, lúc này mới quay người trở về, lão phu nhân cười đến nở hoa: “Quân Mặc, Dao Dao, mẹ không sao, mẹ đã sai người ta dọn dẹp phòng của bọn con xong rồi, các con có thể sớm nghỉ ngơi một chút đấy.”
Lệ gia đại trạch có rất nhiều phòng, phòng ngủ chính thì có mấy căn, vừa rồi có người leo trên giường Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc tự nhiên là sẽ không lại vào căn phòng kia, Lệ lão phu nhân sai người chuẩn bị phòng ngủ chính mới.

Lâm Thủy Dao nhìn về phía Lệ lão phu nhân: “Mẹ, vậy con về phòng trước,” Nói xong bà lại tựa như xáu hỗ còn rụt rè liếc mắt hướng Lệ Quân Mặc: “Quân Mặc, em chờ anh, anh đừng về phòng quá muộn nhé, đêm nay anh khổ cực rồi, chờ anh về phòng em sẽ đấm lưng, bóp vai cho anh nha.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui