Lệ lão phu nhân nghe thế lại mừng rỡ.
Lệ Quân Mặc mắt lạnh nhìn người phụ nữ này diễn trò, đôi môi mỏng vẽ ra độ cong ám sắc.
“Thiếu gia, trà đã pha xong ạ.” Lúc này một người làm nữ: đưa một ly trà tới.
Lệ Quân Mặc cầm ly trà lên uống hai ngụm, thế nhưng ông nhanh chóng phát hiện mùi vị không đúng: “Mẹ, đây là trà gì?”
“Con trai, đây là trà tráng dương, con thấy rất uống ngon đúng không?”
*.” Lệ Quân Mặc nặng nề ném chén trà, khuôn mặt tuần tú tối sầằm: “Mẹ!”
Gương mặt chứa ý cười của Lệ lão phu nhân nhanh chóng biến thành uất ức: “Con trai, con lại hung mẹ, mẹ vì con dễ dàng sao, mẹ đã chừng này tuổi rồi, còn vác cái mặt già đi kiếm thứ này cho con, con đã nhiều năm không chạm qua phụ nữ như vậy, không phải mẹ còn sợ con…
không được nha, nên mới tìm đồ giúp con trợ hứng, bằng không con để mắt nàng dâu nhỏ vất vả lắm mới tìm đến cửa của mẹ thì sao a, con xem con đi, còn hung mẹ, cuộc sống này quá vô pháp mà, hu hu hu…”
Đối mặt với người mẹ đam mê diễn xuất này, Lệ Quân Mỹ: Lệ Quân Mặc lại ở một tiếng trong thư phòng, xử lý văn kiện xong ông trở về phòng ngủ.
Mới vừa vào phòng, Lâm Thủy Dao vừa lúc từ trong phòng tắm đi ra, người phụ nữ mới vừa tắm xong, mặc trên người một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, làn váy đắp lên bắp đùi, hai cái chân nhỏ phía dưới như siêu mẫu vừa mịn lại trắng, bắp thịt phơi bày ở ngoài mềm mịn như mỡ dễ, xinh đẹp kinh tâm động phách.
Lệ Quân Mặc nhìn bà một cái, đạm mạc lên tiếng: “Lâm tiểu thư, cô mặc như vậy là cố ý câu dẫn tôi hay cho là tôi không tồn tại?”
Lâm Thủy Dao ngồi ở trên bàn trang điểm, bắt đầu skincare, xuyên qua mặt gương bà liếc mắt người đàn ông: “Câu này anh nên đi hỏi mẹ anh.”
Ý kia là – mẹ anh bảo tôi mặc, tôi có thể từ chối à?
Lệ Quân Mặc đi lên trước, thân thể đồ sộ đứng sau lưng bà, tròng mắt, gương mặt sáng rực của người phụ nữ dưới ngọn đèn tản ra châu quang oánh ngọc, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi vậy mà lại trẻ xinh đến thế.
“Lâm Thủy Dao, cô không mặc nội y.”
Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Lâm Thủy Dao cong đôi môi đỏ mọng: “Tôi cũng rất muốn mặc, nhưng mẹ anh không đưa nội y,”
Lệ lão phu nhân thì cho bà một cái váy ngủ, đoán chừng trong mắt Lệ lão phu nhân, đã không thể cho nhiều hơn nữa.
Lệ Quân Mặc không nói tiếp, ông giơ tay lên cởi ra nút áo SƠ mi.
Lúc này cửa phòng mở ra, một nha hoàn tên Thanh Thanh xinh đẹp đi đến: “Tiên sinh, tôi giúp ngài cởi quần áo!”
Thanh Thanh đưa tay ra giúp Lệ Quân Mặc cởi áo.
Lâm Thủy Dao nhìn thoáng qua, Thanh Thanh đại khái hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, vô cùng đẹp, hơn nữa ngực của cô ta đặc biệt lớn, nhìn có vẻ là cúp E!
Có thể tùy ý tiền vào phòng nam chủ nhân, còn giúp nam chủ nhân cởi áo thay đồ, nhất định là nha hoàn nhát đẳng của Lệ Quân Mặc.
Người thừa kế hào môn đều có vài nha hoàn nhất đẳng, những nha hoàn này có địa vị cao hơn so với nha hoàn thông thường, bởi vì các cô có cơ hội bò lên trên giường thiếu gia, khi các thiếu gia chưa kết hôn có thể giúp bọn họ giải quyết nhu cầu sinh lý.
Thời gian Lâm Thủy Dao chọn trúng Lệ Quân Mặc rất sớm, khi đó hai người đều mới chỉ hơn hai mươi tuổi, bà chỉ biết là một đêm kia ông vẫn tiểu xử nam, nhưng sau đó ông kết hôn rồi ly hôn, phụ nữ bên người hẳn hẳn đi một đọt lại đên một đọt, có vài nha hoàn động phòng cũng rât bình thường.
Thanh Thanh muốn chạm vào Lệ Quân Mặc, nhưng Lệ Quân Mặc tránh một cái, mím môi môi nói: “Nơi đây không cần cô hầu hạ, đi ra ngoài đi.”.