Lệ Quân Mặc ngoái đầu nhìn lại nhìn bà, giọng nói không tốt lắm: “Cái gì?”
Lâm Thủy Dao: “Lệ tổng, dáng vẻ anh thật giống như…
chưa từng va chạm xã hội ấy.”
*..” Lệ Quân Mặc hung hăng nhìn chòng chọc bà, cái gì cũng không nói, xoay người tiền vào phòng tắm.
Lâm Thủy Dao nhìn bóng lưng của ông, làm sao lại cảm thấy người đàn ông này có chút ngại ngùng ấy nhỉ, nhìn thật đúng là… dễ thương.
Lệ Quân Mặc tắm nước lạnh đi ra, Lâm Thủy Dao đã thay đổi váy ngủ bình thường dựa vào đầu giường đọc sách.
Nghe được tiếng động, bà ngẳng đầu, đôi mắt nước liễm mang theo vài phần hoạt bát và linh động nhìn về hướng ông: “Áy, Lệ tổng, lần này thời gian anh tắm thật lâu nha, chẳng lẽ anh một mình ở bên trong len lén… tự xử à!?”
Lệ Quân Mặc mắt vài giây mới đuổi kịp nhịp điệu của bà, bà lại dám… buông lời cợt nhã với ông!
*Câm miệng!” Ông từ trong răng bật ra hai chữ lạnh lẽo.
Lâm Thủy Dao dùng sách che nửa mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy ươn ướt, nhìn dáng vẻ ông túng quẫn, bà cười đến run rầy cả người.
Lệ Quân Mặc vô cùng buồn bực về tới ghế sa lon của mình.
“Lệ tổng, nói cho anh một chuyện, tôi đã ở đây hai ngày rồi, ngày mai tôi phải đi.”
Cái gì?
Bà ngày mai phải đi?
Lệ Quân Mặc đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, tuy là bà chỉ ở đây hai ngày, nhưng ông đã quen trong phòng của mình có một người thơm mềm như ngọc.
Buổi tối ông về đến nhà, đều thấy ngọn đèn vàng ấm, nghe được đều là tiếng cười vui vẻ của bà và lão phu nhân.
Dáng vẻ khéo léo bà dỗ lão phu nhân vui vẻ, dáng vẻ vừa kiều vừa hoạt khi diễn trò với ông, còn có vẻ bát tinh ranh khi nói lời cọt nhã với ông, cũng làm cho ông hết sức… vui vẻ.
Ông dĩ nhiên muốn cuộc sống như thế có thể kéo dài.
Nhưng, hiện tại bà đột nhiên nói với ông, bà ngày mai phải đi.
Ánh mắt Lệ Quân Mặc rơi trên văn kiện trong tay, dường như đối với đề tài này cũng không thèm để ý, sau máy giây im lặng, ông như thờ ơ nói: “Cô đột nhiên đi, phải nói với lão phu nhân như thế nào?”
*Tôi vừa rồi đã nói với lão phu nhân, tôi phải đi làm việc, lão phu nhân rất hiểu và ủng hộ, còn nói phụ nữ chúng ta phải có sự nghiệp của mình, lão phu nhân cho phép tôi đi rôi.”
Xem ra bà quyết tâm phải đi, lão phu nhân cũng biết, ông là người biết đến cuối cùng.
Lệ Quân Mặc từ trong văn kiện ngắng đầu, cặp mắt phượng kia rơi trên gương mặt rực nắng của bà: “Cô muốn đi làm việc gì?”
“Cái này…”
Có thể nói cho ông biết sao?
Làm sao nói cho ông biết?
Nói bà muốn đi làm tú bà ư?
NOI “Bí mật.” Lâm Thủy Dao cười nói..