Có Dạ Cần từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh dị dạng bệnh hoạn như vậy, cuộc sống rất âm u, cho nên năm đó lúc anh thấy được Diệp Linh luôn hướng về ánh nắng, tốt đẹp rực sáng, một cái nhìn kia, kinh niên bắt diệt.
Cố Hiền không nghĩ tới Có Dạ Cần chẳng những bắt gặp được gã nhìn lén Diệp Linh tắm, còn thấy được qua gã chơi trò rung giường, sắc mặt gã lúc này trở nên rất khó coi: “Cố Dạ Cần, tao vẫn là câu nói kia, nếu như mày dám động vào tao, tao sẽ trục xuất mày khỏi Cố gia, khiến mày hai bàn tay trắng!”
Trục xuất khỏi Cố gia.
Hai bàn tay trắng.
Ngũ quan anh tuấn của Có Dạ Cần trong làn khói trở nên mờ nhạt, bàn tay càm điều thuốc dùng sức chọc chọc lồng ngực của mình, anh cười nói: “Bố, ông có lầm không, mấy năm nay ông ở bên ngoài sống như thế tiêu diêu tự tại, đó là bởi vì tôi bán mạng cho Cố gia, tiền mà ông nuôi đám tình nhân kia, đều là tôi kiếm cho ông!”
“Tiêu tiền tôi kiếm ra, còn muốn ngủ người phụ nữ của tôi, bố, có thể đừng ngây thơ nữa không, khiến tôi hai bàn tay trắng, ông còn không có năng lực này.”
“Mày!” Có Hiền cảm thấy trong miệng ngai ngái, gã sấp bị đứa con trai này chọc tức đến thổ huyết rồi.
Có Dạ Cần hút một hơi thuốc sâu, dí đầu mầu thuốc vào trong gạt tàn, anh đứng lên, đưa tay búng bụi thuốc dính trên quần tây mình.
Anh để tay vào túi quần rồi bước ra khỏi cửa, định đi thì đột nhiên bước chân anh dừng lại, đôi mắt sâu hẹp rơi vào khuôn mặt xanh mét của Cố Hiền, bỗng nhiên bật cười: “Đúng rồi bố, có phải ông tát Diệp Linh một cái không?”
Có Hiền chắn động, tiện đà nồi lên ý giận ngút trời: “Đúng, tao tát Diệp Linh một cái, mày có thể làm gì tao, chẳng lẽ còn muốn đánh tao?”
“Ha,” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bức ra tiếng cười lạnh, sau đó anh nghiêng người từng bước tới gần Cố Hiền, rút bàn tay đang cắm ở trong túi quần ra, anh ưu nhã cười cười: “Bó, tôi là con trai ông, cho nên vừa rồi ông dùng gạt tàn đập tôi, tôi không tránh, thế nhưng hãy tin tôi, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng, đưa ông đi nước ngoài, ông cũng đừng trở lại nữa.”
“Còn nữa, tôi là người đàn ông của Diệp Linh, bảo vệ cô ấy là chuyện tôi nên làm, ông đánh người phụ nữ: của tôi, khoản nợ này, tôi không thê không tính với ông.”
Nói xong, Cố Dạ Cần xách cỗ áo của Có Hiền, một nắm đắm bàn chắc liền hung hăng đánh xuông.
Sau năm phút.
Cửa biệt thự mở ra, có thân ảnh quen thuộc xuât hiện, Cô phu nhân Ôn Lam vội vã chạy đến.
Ôn Lam nhìn Cố Dạ Cần một chút, sau đó nhìn về phía bên trong biệt thự, Cố Hiền nằm trên mặt đất, đang thống khổ rên rỉ.
Sắc mặt Ôn Lam đại biến, bà ta khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Có Dạ Cần: “Dạ Cần, con có phải điên rồi hay không, con đánh bố con? Ông ta chính là bô conl”
Nói rồi Ôn Lam hét lớn: “Người đâu!
Mau tới! Đỡ lão gia dậy!”
Nhóm người làm nữ trong biệt thự liếc nhau một cái, không dám tiến lên, bọn họ rât sợ Cô Dạ Cân.
Trên tay Cố Dạ Cần dính máu, vì anh đánh Có Hiền đến đổ máu, anh ung dung nhận khăn Chu Khải đưa tới lau chùi tay mình, lồng ngực to lớn vẫn còn đang thở gấp, nhưng anh ôn hòa nhìn về phía Ôn Lam: “Mẹ, ly hôn đi!”
Ly hôn?
Ôn Lam chắn động.
“Mẹ, nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao, buông tay đi! Mẹ đã hoàn toàn thay đồi, đừng để mình càng thêm xâu xí nữa, nửa đời sau của mẹ, con sẽ phụ trách.”
Con sẽ phụ trách.
.
Truyện mới cập nhật
Một câu nói này làm cho viền mắt Ôn Lam nhanh chóng hồng hồng, đứa con trai này cao hơn bà rất nhiều, có thể bảo vệ được bà, thế nhưng bà chỉ cảm thấy lòng chua xót..