Thế nhưng tìm một vòng, cũng không tìm được Diệp Linh.
Cô đâu rồi?
Bỏi vì trước đây Diệp Linh từng trốn sau rèm cửa, nên Cố Dạ Cần thân cao chân dài đứng lặng bên rèm cửa, hít sâu một hơi: “xoạt” một tiếng, anh kéo ra rèm cửa.
Thế nhưng lần này, phía sau rèm cửa trông không.
Không có ai.
Ánh nắng ban mai chiếu đến trong tròng mắt hẹp của Cố Dạ Cần, làm anh cảm thây gai mắt.
Không thấy Diệp Linh nữa rồi.
Có vô số thanh âm ghé vào tai anh nói một câu, không tháy Diệp Linh nữa rôi.
Anh từ trong túi quần lầy ra điện thoại di động, sau đó bắm số điện thoại Diệp Linh.
Tiếng chuông du dương reo một lần, sau đó đường dây được nôi thông.
Cô nghe máy.
“Alo, Linh Linh, em bây giờ ở đâu?
Anh không phải đã nói với em sao, đừng chạy loạn.”
“Có Dạ Cần,” Giọng nói bình tĩnh của Diệp Linh từ đâu điện thoại kia truyên tới: “Anh buông tay tôi đi.”
Cố Dạ Cần một tay chống nạnh, khẽ khép lại hàng mi, anh đè xuống tính khí thấp giọng hỏi: “Cho em một cơ hội nói lời dễ nghe, phía sau lưng anh còn có vết thương, không muốn nghe em nói những thứ này.”
“Có Dạ Cần, hôm qua lúc ông nội anh đánh anh, tôi đã ở đó, ông nội anh bảo anh đưa ra lựa chọn, giang son và mỹ nhân, anh chọn cái nào.”
Trên khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần không có chút tâm tình nào: “Vậy đáp án của anh, không phải em cũng đã nghe thấy rồi à?”
Giang sơn và mỹ nhân, anh chọn cái nào.
Anh chọn mỹ nhân.
“Cô Dạ Cần, đáp án của anh là cái gì, không chút quan trọng nào, quan trọng là… trước đây tôi đã nói với anh, anh tốt nhất ở vị trí này mãi mãi đừng rơi xuống, đừng mắt đi quyền thế tiền tài cùng địa vị có được lúc này, bằng không… anh hai bàn tay trắng, tôi sẽ người đầu tiên đạp anh.”
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Có Dạ Cần một lần nữa gọi cô, thế nhưng bên kia truyền đến giọng nữ máy móc – xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy.
Cô nói cô sẽ đạp anh, sau đó, cô tắt điện thoại.
Có Dạ Cần cứ gọi cô mãi, như không biết cô đã tắt máy, gọi vài chục lần, khuôn mặt tuần tú đã trầm xuống, gân xanh trên trán nỏi lên, anh giơ tay định quăng điện thoại di động đi.
Thế nhưng, anh chịu đựng.
Trong thư phòng, Cố lão gia tử từng nói – sao con không thử hỏi ý Diệp Linh.
Anh lúc đó không trả lời, bởi vì anh biệt, Diệp Linh chặc chăn sẽ không cho anh thời gian.
Cô không kịp chờ đợi muốn chạy trồn, cô đã đợi ngày này rất lâu rồi.
Có Dạ Cần nắm chặt điện thoại, anh đang suy nghĩ, anh đã đánh mắt người con gái anh yêu như thế nào..