Hiện tại chân của cô có hơi lạnh, lòng bàn tay của anh chạm vào, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm nóng của người đàn ông, năm ngón chân Diệp Linh liền cuộn tròn một cái.
Cố Dạ Cần nhìn mà ánh mắt hơi đỏ, rất muôn hôn chân cô.
Nhưng anh khắc chế, cũng không có hành động, chỉ xỏ giúp cô chiêc dép.
Có Dạ Cần đứng lên, tuấn mỹ cao to đứng ở trước mặt cô, anh không có tâm tình gì lớn, giở tay nhắc chân lộ ra cảm giác thương nhân nho nhã đạm mạc: “Vì sao không nghe điện thoại của anh?”
“Điện thoại hư rồi.” Diệp Linh nói dối.
“O, vậy anh đổi điện thoại mới cho em.”
“… Có Dạ Cẳn!” Cô nhịn không được kêu tên anh.
Con ngươi đen thanh bàn của Cố Dạ Cần rơi trên khuôn mặt nhỏ mềm mị của cô, nhàn nhạt đáp: “Ưm?”
“Lần trước ở trong điện thoại tôi đã nói rất rõ rồi, nêu như anh không nghe hiểu, vậy tôi lặp lại lần nữa, buông tôi đi!”
Cố Dạ Cần nhấp đôi môi mỏng: “Linh Linh, anh không nỏi giận với em không có nghĩa là anh không tức, em tốt nhất biết chừng mực, đừng chọc anh nữa.”
“Vậy không còn cách nói tiếp được rôi.” Diệp Linh xoay người rời đi.
Cố Dạ Cần kéo lại cổ tay cô.
Diệp Linh bị ép dừng bước, một giây kế tiếp Cố Dạ Cần nhẹ nhàng kéo, cơ thê lả lướt của cô trực tiếp ngã vào trong ngực anh.
Một mùi hương sạch sẽ mát lạnh nam tính của người đàn ông ùn ùn kéo đến,thân thể Diệp Linh cứng đò, trong đầu đều là hình ảnh đêm 18 tuổi kia dây dưa với anh, tiếp theo là cô một mình đi xa, tên chủ cho thuê phòng trọ mập kia nửa đêm vào phòng của cô muốn cưỡng hiếp cô, cô chảy máu không ngừng, sảy thai, cuối cùng chính là hình ảnh Cố Hiền xé nát lớp ngụy trang bố hiền, dữ tợn chán ghét nói với cô, dù sao cô đã ngủ với con trai gã ta, ngủ thêm với anh đây thì ngại cái gì…
Cố Dạ Cần cũng không có ý gì, thế nhưng rất nhanh anh đã nhận ra sự khác thường của cô, thân thể cô đã cứng ngắc như khối đá, lạnh băng không chút nhiệt độ.
“Linh Linh, em làm sao vậy?”
Diệp Linh liền đẩy ra anh, khom lưng nôn.
Cô ghé vào trên bồn cầu, hôn đến xây xâm mặt mày.
Có Dạ Cần muốn lên trước, nhưng Diệp Linh không ngắng đâu, chỉ nói một câu: “Đừng tới gân tôi!”
Có Dạ Cần dừng bước chân lại, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Anh đứng nhìn cô, cô chảy mồ hôi lạnh cả mặt, mái tóc màu trà dính vào trên khuôn mặt cô, cả người như búp bê bị rách.
“Vì sao lại ói ra? Em là bài xích anh, hay là bài xích tất cả đàn ông?” Đã hơn một lần là như thế này, anh đụng tới cô, cô liền nôn.
Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt giống như trang giấy: “Không biết… tôi chưa thử qua với người đàn ông khác, bởi vì anh không cho phép.”
Có anh ở, một con muỗi cũng đừng hòng tới gần cô, nên cô cũng không biêt cô không thế chịu anh đụng vào, hay không thể chịu tất cả đàn ông.
Bầu không khí bên trong phòng tắm lập tức thấp xuống, Có Dạ Cần không nói chuyện, bầu không khí trầm mặc lại kiềm nén.
“Cố Dạ Cần, anh đã phá hủy tôi, còn muốn như thế nào nữa? Bây giờ tôi đối với ngươi không có chút giá trị nào, chỉ là một người lãnh cảm, nếu như anh thích làm với xác chết thì cứ tới.”
Có Dạ Cần cảm thấy nực cười, ai có thể nghĩ tới đóa hoa hồngkiều diễm nhất, đệ nhát mỹ nhân lệnh tất cả đàn ông điên cuồng, lại là một kẻ lãnh cảm..