Lục Tử Tiễn đi lên trước, đi tới bên người Hạ Tịch Quán, anh từ trên cao nhìn xuống cô, sau đó vươn ngón tay thon dài nâng lên chiếc cằm xinh xắn của cô: “Quán Quán, anh có thể cho em thời gian bi thương, nhưng, em phải mau chóng điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó chuẩn bị kết hôn cùng anh”
Hạ Tịch Quán đã ngửi được mùi máu trên ngón tay anh, đó là máu của Lục Hàn Đình, trên tay anh dính máu của Lục Hàn Đình.
Đôi mắt Hạ Tịch Quán bởi vì nước mắt thanh tẩy càng thêm sáng rực, cô lạnh lùng nhìn anh, lộ ra gai nhọn: “Kết hôn?
Lục Tử Tiễn, anh còn kết hôn với tôi?”
“Không sai, chuyện này anh đã bàn với Thượng Quan Quận Chúa rồi, phục hưng Lan Lâu đã thất bại, cô gái giáo huấn lang là em liền vĩnh viễn ở lại Hoa Tây đị!!”
Thượng Quan Đằng gật đầu, tốt bụng khuyên: “đúng vậy Hạ Tịch Quán, người thức thời mới là trang tuần kiệt, hiện tại Hàn Đình đã chết, Tử Tiễn lại yêu ngươi như thế, ngươi cứ yên tâm kết hôn với Tử Tiễn cháu ta đi, chờ ta TH h truyên vương vị cho Tử Tiên, ngươi sẽ chính là Hoàng Hậu của Hoa Tây rồi.”
Hạ Tịch Quán nhìn Lục Tử Tiễn: “Anh muốn leo lên ngôi vị Quận Chúa?”
“Tại sao lại không chứ?” Lục Tử Tiễn nhếch môi cười nhẹ, hỏi ngược một câu.
Hạ Tịch Quán lắc đầu, cô xa lạ nhìn Lục Tử Tiễn bây giờ: “Lục Tử Tiễn, tôi phát hiện ra tôi đã không còn quen biết anh nữa, anh đã không còn là Lục Tử Tiễn trong kí ức tôi rồi, hoặc có lẽ là, tôi cho tới bây giờ chưa từng quen biết anh.”
Trong ký ức của cô Lục Tử Tiễn trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, thế gian dù có hỗn loạn thế nào, anh đều có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nhưng anh bây giờ, tự tay đâm anh ruột, mơ ước ngôi vị Quận Chúa, còn, ì muôn bức hôn cô, đã xa lạ đên thê.
Lục Tử Tiễn trước mắt đã triệt để hắc hóa rồi.
Trên gương mặt tuần mỹ như ngọc của Lục Tử Tiễn cũng không có tâm tình gì ớn: “Quán Quán, em bây giờ có thể một lần nữa làm quen với anh.”
Hạ Tịch Quán dùng sức xoay mặt, không muốn đề cho anh đụng vào, hiện ại anh đụng vào chỉ làm cô cảm thấy mâu thuẫn chống cự: “Lục Tử Tiễn, anh chết cái ý niệm này đi! Tôi sẽ không kết hôn với anh, tôi là chị dâu ruột của anhl”
“Người anh muốn, cho dù là chị dâu ruột thì có gì ngại, huống chi em không phải nữa, em và Lục Hàn Đình ly hôn rôi vân chưa phục hôn.”
Hạ Tịch Quán cảm thấy cô và Lục Tử Tiễn đã không còn cách nào trao đổi, cũng đúng, anh đã hạ thủ được với anh cả của mình, sao lại sợ hãi một cái danh xưng chị dâu chứ?
Hạ Tịch Quán rũ xuống hàng mi nhỏ dài nhìn Lục Hàn Đình trong ngực, cô vẫn là chưa tin Lục tiên sinh của cô cứ nhữ vậy mà chết.
Hạ Tịch Quán tự tay mò mạch đập của Lục Hàn Đình.
Thế nhưng lúc này Lục Tử Tiễn lên tiếng: “Người đâu, mang Thượng Quan Điện Hạ đi.”
Có mấy thị vệ đã đi tới, nhanh chóng từ trong lòng Hạ Tịch Quán đoạt đi Lục Hàn Đình.
“Quán Quán, mấy ngày nay em cứ an tâm ở trong hoàng thành tu dưỡng điI Đại hôn đã và đang chuẩn bị, chúng ta sẽ mau chóng thành hôn, em tốt nhất đừng vùng vẫy, dù Dịch Dịch Bì Bì Tinh Tinh đều còn ở Hoa Tây, nếu như động đến bọn nhỏ sẽ không tốt!” Lục Tử Tiễn lãnh đạm nói.
Anh lại dùng bọn nhỏ uy hiếp cô, Hạ Tịch Quán không biết tại sao Lục Tử Tiễn hiện tại có thể ti tiện vô sỉ tới mức này!
“Người đâu, mang Lan Lâu Công Chúa xuống dưới!”
Nhanh chóng có người đi tới: “Lan Lâu Công Chúa, xin mời.”
Hạ Tịch Quán đi.
Chuyến đi đến tổ miếu lần này Thượng Quan Đằng đại thắng kết thúc, Thượng Quan Đằng đi tới bên người Lục Tử Tiễn: “Tử Tiễn cháu, con quả nhiên không để cho ta thất vọng, ta biết con yêu Hạ Tịch Quán, ta đã sai người chuẩn bị cho các con một hồi thịnh thế hôn lễ, sau khi hôn lễ kết thúc, ta cũng sẽ truyền vương vị cho con, giang sơn và mỹ nhân, đều là của con rồi.”.