“Không có khả năng, tôi lập lại lần nữa, Linh Linh, trả ảnh chụp lại cho tôi, nghe:: lời!” Anh nhân mạnh, khiên người ta sợ run lên.
“Cố tổng, anh có phải nghe không hiểu người nói chuyện không, ảnh chụp không ở trên người tôi, tôi ném rồi… ÁI”
Diệp Linh lời vẫn chưa nói hết, Có Dạ Cần liền lôi cô đi.
Bước tiến của anh rất lớn, Diệp Linh lảo đảo nghiêng ngả đi theo phía sau anh, bàn tay to của anh dùng sức lôi cỗ tay cô, da thịt cô mềm, cổ tay trắng đã bị lôi ra vết đỏ.
Diệp Linh đang giãy giụa: “Cố Dạ Cẩn, anh buông ra, anh làm tôi đau…”
Nghe được cô kêu đau, Cố Dạ Cẩn dừng một chút, dù sao từ nhỏ đến lớn cô là người anh nâng ở đầu quả tim, Ệ $ được anh nuôi rât mêm mại, ngoại trừ lần cô mười tám tuổi từng làm cô đau, chưa từng đành lòng động cô một cái.
Anh quay đầu, cặp mắt lạnh nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Đau, thì nhịn cho tôi.”
Diệp Linh tức giận muốn cởi giày cao gót trên chân đập lên đầu anh.
Lúc này đi tới phòng 603, anh vươn tay, đầy cửa đi vào.
6032 Anh lại dẫn cô trở về.
Diệp Linh rất bài xích căn phòng này, cô quay đầu muốn chạy, lại bị anh cầm có Ạ ở trong lòng bàn tay, trực tiêp bị anh lôi đi vào.
Tiếng cửa mở của Cố Dạ Cẩn rất lớn: “ầm” một tiếng vang thật lớn, tiểu hoa đán Trần Viên Viên vẫn còn ở bên trong, sợ đến mức trực tiếp từ trên ghế salon đứng phát lên.
“Có… Cố tổng…” Trần Viên Viên kinh ngạc nhìn một chút Cố Dạ Cần, rồi nhìn về phía Diệp Linh.
Diệp Linh, ai mà không biết?
Hiện tại Trần Viên Viên bạo nổ còn bị phủ cái danh “Tiểu Diệp Linh”, có thể bú fame một Diệp Linh có xinh đẹp có cả lưu lượng, Trần Viên Viên đã vì thế mà đắc ý hồi lâu.
Cũng bởi vì cái danh “Tiểu Diệp Linh”, cô ta còn thành công lên bìa được một trong ngũ đại tạp chí vàng, trở thành đệ nhất giữa đám tiểu hoa đán, tài nguyên tăng vọt.
Hiện tại vòng giải trí chính là như vậy, đặc biệt thích cọ nhiệt, những ngôi sao đang lên như Trần Viên Viên thích cọ nhiệt để bú fame với những siêu sao như Diệp Linh, vốn liếng sau lưng vừa nhìn đã bắt đầu nhiều lên, bắt đầu đập tài nguyên vào bản thân đủ kiểu, cũng j coi là một con đường tất và tình trạng thường thấy.
Vừa rồi Diệp Linh đột nhiên xông vào trong phòng, Trần Viên Viên liền chấn kinh, bởi vì cô ta bạo nổ còn chưa được bao lâu, còn chưa có cơ hội nhìn thấy Diệp Linh ngoài đời thật.
Hiện tại gặp được siêu sao như Diệp Linh, còn cùng Cố Dạ Cẩn lôi lôi kéo kéo, Trần Viên Viên trực tiếp cứng đờ tại chỗ, khiếp sợ không thốt lên được chữ nào.
Cố Dạ Cẩn lạnh lùng nhìn Trần Viên Viên, bật ra ba chữ đáng sợ: “Cút ra ngoài!”
Anh bảoTrần Viên Viên cút ra ngoài.
Trân Viên Viên toàn thân run lên, người đã rời khỏi sô pha, chạy thật nhanh.
Cố Dạ Cẩn lôi Diệp Linh, ném Diệp Linh vào trên ghê sa lon.
Diệp Linh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lúc chính mình rơi trên ghế salon cao cấp này, thần kinh mẫn cảm của cô như bị đâm vào, cả người muốn nhảy bắn lên: “Thả ra, Có Dạ Gần, thả tôi ra, tôi không muốn ở chỗ này, ở đây thật bắn!”
Cảnh tượng vừa nhìn thấy còn hiện lên rõ ràng trước mắt, Trần Viên Viên đã quỳ gối ở đây phục vụ cho anh, bẩn chết!
Cố Dạ Cần khống chế được cô, không cho cô đứng dậy: “Linh Linh, đừng lộn xôn!”.