Hô hấp Hạ Tịch Quán đột nhiên dừng lại, cô cho tới bây giò chưa từng nghĩ đến, anh không phải điên rồi chứ, anh lại… để cho mình trở thành… dòng máu Xích Tử?
“Quán Quán, tất cả đều là kế hoạch của Tử Tiễn, em ấy cố ý đâm anh, lưỡi dao lướt qua trái tim anh, để anh ngất, em ấy còn nghiên cứu ra tễ thuốc cường hiệu trị liệu bệnh suy tim, đảm bảo anh bình an, em ấy vì em nghịch thiên cải To, mệnh, thay thê sô mệnh của anh.”
“Quán Quán, ngày ấy cuộc gọi cuối cùng của anh và Tử Tiễn, em ấy đã từng nói, em ấy phải lấy nửa đời lưu quang, đổi cho em năm tháng sống an nhàn, không sầu lo, không bi thương.
Em ấy làm xong rồi, em ấy vẫn luôn yêu em hết lòng, em ấy vẫn luôn dồn hết toàn lực yêu em, Quán Quán, em ấy thực sự thực sự… rất yêu em.”
– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Lần đầu tiên nắm tay.
Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạc đi trên đường cái, như bao cặp tình nhân khác dạo phó, lúc đó trời đêm New York lấp ánh đầy sao, làn gió nhẹ mơn man.
ề Lục Tư Tước lây tay từ trong túi quân ra, xuôi ở bên người, đầu ngón tay giật giật, rất muốn nắm tay cô gái bên cạnh.
Thế nhưng Lục Tư Tước 19 tuổi không hề có kinh nghiệm yêu đương, hai người mới vừa xác định quan hệ, anh uôn cảm thấy quá mạo phạm.
Lúc này cô gái bên người đột nhiên ngừng lại.
Lục Tư Tước khẽ khựng, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Liễu Anh Lạc làm bộ đáng thương đưa hai tay nhỏ bé cho anh: “Tay em lạnh quá, A Tước, anh giúp ta cầm một chút đi.”
` E Hiện tại chỉ mới đâu hạ, tay sao có thê lạnh?
Trong đôi mắt chứa cả biển sao của cô gái, Lục Tư Tước cầm đôi tay nhỏ bé của cô, tay cô thực sự là… vừa mềm vừa ấm.
Hạ Tịch Quán trong một khoảng thời gian rất dài không muốn nghe đến cái tên “Lục Tử Tiễn” này, bởi vì cô không cách nào tha thứ chuyện anh từng làm qua.
Thế nhưng, vừa rồi Lục Hàn Đình nói với cô – người nọ đã mắt, anh đã qua đời mấy tháng trước… trái tim của cô, đột nhiên lộp bộp giật mình.
Cô cũng không biết tại sao mình lại giật mình, dường như trong nháy mắt đó đột nhiên thì có một cảm giác hoảng hốt, giác quan thứ sáu của cô vẫn rất linh nghiệm, khi Lục Hàn Đình lấy ra quyền kia số tay y học sạch sẽ thanh hoa kia, cô lập tức đã đoán được.
Chỉ là…
Chỉ là, cô thực sự không thể chấp nhận.
Anh vì cô nghịch thiên cải mệnh, biến thành dòng máu Xích Tử.
Anh vì cô rút ra Hiên Viên kiếm, phục hưng Lan Lâu.
Anh chỉ mới…27 tuổi, vậy mà đã dừng lại vĩnh viễn.
Tất cả thương tổn đều là giả, phía dưới từng âm mưu đều là anh lưu luyến tình thâm dịu dàng chờ đợi, Hạ Tịch Quán cả đời này cũng không nguyện ý thua thiệt người khác, tích thủy chỉ ân, dũng tuyền tương báo*, nhân sinh sợ nhất b chính là phụ lòng, thê nhưng, Lục Tử Tiễn trở thành tiếc nuối và nỗi đau sâu đậm nhất trong đời cô.
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Một thành ngữ [email protected], ý chỉ việc sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Hạ Tịch Quán vươn đôi tay run rẫy, che kín khuôn mặt nhỏ của mình, một giây như thế cô thất thanh khóc rống, mặc cho giọt lệ nóng bỏng xuyên qua kế tay.
Viền mắt của Lục Hàn Đình đỏ bừng, anh vươn tay ôm Hạ Tịch Quán vào trong lòng, tối nay ánh trăng mông lung, bi thương như là thuỷ triều nhấn chìm bọn họ..